THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 339

Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt nàng, nỗi bực

dọc liền tan biến. Nàng nói không sai, bây giờ rơi vào ổ cướp, có thể nghĩ
ra cách bảo vệ mình là chuyện tốt, hắn cũng không bảo vệ được nàng. Nghĩ
thế, hắn cảm thấy hơi hổ thẹn, cảm thấy mình tức giận là hơi nhỏ nhen.

“Lục công tử, ăn no rồi mới có sức, nếu không có cơ hội chạy trốn thì

cũng không chạy nổi.” Vân Phỉ thấy tay Lục Nguyên bị trói thì cầm lấy
chén đũa, gắp một miếng thịt đưa tới trước miệng hắn. “Ta đút huynh ăn
được không?”

Mặt Lục Nguyên đỏ lên, quay mặt đi chỗ khác.

Vân Phỉ cười phì: “Có phải huynh thấy ngượng vì được ta đút

không?”

Lục Nguyên càng thấy ngượng hơn, nói nhỏ: “Ta không đói.”

“Bớt giỡn đi, huynh là thần tiên sao chứ?” Vân Phỉ liếc hắn một cái,

nhét miếng thịt vào miệng hắn mà không hề do dự. Lục Nguyên ngượng
đến chín cả mặt. Hắn đã quen ăn sơn hào hải vị, thế mà khi ăn miếng thịt
kho bình thường này lại cảm thấy đúng là mỹ vị.

Vân Phỉ đứng trước mặt hắn, kiên nhẫn đút hắn ăn cơm. Lục Nguyên

cũng không rõ lúc này trong lòng mình cảm thấy thế nào. Tay áo nàng tỏa
ra một mùi hương thoang thoảng, thắt lưng nàng thon thả, mềm mại mà rất
thẳng. Hắn cảm thấy hết sức xấu hổ, nhưng cũng cảm thấy rất dễ chịu. Bởi
vì có nàng bên cạnh, hình như bị trói cũng không còn là chuyện khó chịu
nữa.

Vân Phỉ đợi Lục Nguyên ăn cơm xong mới dè dặt hỏi: “Lục công tử,

thứ cho ta hỏi thẳng, nhà huynh có giao nổi tiền chuộc không?”

Lục Nguyên không khỏi bật cười: “Cô biết ta là ai không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.