THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 340

“Đương nhiên ta biết huynh là ai, có điều...” Vân Phỉ cười khổ, không

nói tiếp nữa. Chưa chắc cha nào cũng thương con, cũng chịu bỏ tiền cứu
con, chẳng hạn như cha nàng. Tình cảm ông dành cho A Tông còn chẳng
bằng đối với thuộc hạ, bởi vì những ái tướng của ông có thể giúp ông cầm
binh đánh trận, còn A Tông thì không làm gì được cả.

Nghe giọng điệu của trang chủ thì có vẻ là mười vạn lượng bạc, nhưng

đó là giá trị của nàng. Còn tiền chuộc của Lục Nguyên, chắc phải có giá
trên trời khiến người ta phải tắc lưỡi. Cho nên dù Lục Thịnh là người giàu
nhất Sơn Tây, gia tài bạc triệu nhưng giống như Vân Định Quyền thì chưa
chắc đã đem số bạc lớn như vậy tới chuộc con trai.

Nàng ngại ngùng cười cười: “Vậy cha huynh sẽ đưa tiền chuộc sao?”

“Đưa.” Lục Nguyên trả lời rất chắc chắn. “Bởi vì ta là con trai duy

nhất của Lục gia, cho dù có tán gia bại sản thì cha ta cũng chuộc ta về.”

“Vậy thì tốt.” Vân Phỉ cố nở một nụ cười, nhưng trong lòng thì không

cười nổi. Bởi vì nàng vốn định khuyên Lục Nguyên cùng tìm cơ hội chạy
trốn với mình, bây giờ xem ra thì không cần nữa. Tiền chuộc nhiều cỡ nào
thì cha hắn cũng trả nổi, thảo nào mà từ đầu tới giờ hắn trấn tĩnh thế.

Vậy còn nàng phải làm sao đây? Nàng và hắn không thân không quen,

Lục Thịnh không có lý do gì để bỏ tiền chuộc cứu nàng. Gã trang chủ kia
thì tàn nhẫn độc ác, nói không chừng sau khi thả Lục Nguyên thì sẽ giết
người diệt khẩu, chôn nàng xuống dưới gốc cây làm phân bón cho hoa.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi rùng mình. Nàng không muốn 'chết

dưới gốc hoa hè, thành quỷ cũng phong lưu' đâu.

Lẽ nào, nàng phải viết thư cho Úy Đông Đình tới chuộc mình?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.