THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 343

Thang thẩm dẫn Bánh trôi sang căn phòng kế bên nghỉ ngơi.

Màn đêm giống như một tấm lụa đen mỏng, từng lớp từng lớp từ từ

bao phủ xuống thành một cái màn tối đen dày đặc, không thấy rõ năm đầu
ngón tay. Trong phòng không có đèn dầu cũng không có nến, chỉ có mùi
hương ngải thảo.

Trên núi đúng là có nhiều muỗi, nàng còn chưa kịp ngủ thì không biết

chúng nó chui từ đâu ra mà cứ vo ve bên tai. Nàng cầm cây quạt, quạt mũi.

Quạt được một lúc thì tay nàng cũng mỏi. Thôi vậy, chờ bọn muỗi hút

no rồi thì sẽ không kêu nữa. Nàng cam chịu quăng cái quạt sang một bên,
nhớ lại quãng thời gian nửa tháng sống trong phủ tướng quân. Chưa đợi
trăng lên thì trong phòng đã thắp đầy nến, sáng như ban ngày. Trong phòng
có những khối băng để giảm nhiệt, dưới chân giường có nhang bạc hà hun
mũi, trong khung màn bằng sa mỏng như cánh ve là chiếc chiếu bằng trúc
xanh mát lạnh. Còn bây giờ...

Úy Đông Đình chăm sóc nàng từng li từng tí, quả thật không chê vào

đâu được. Nàng nhớ lúc ở trên xe ngựa của Lục Nguyên, thấy y thúc ngựa
chạy qua, vội vàng đến quán trà Lục Vũ. Tuy cách một khoảng, nàng không
thấy rõ vẻ mặt của y nhưng bóng dáng thúc ngựa chạy như bay, tiếng vó
ngựa như mưa rào rạt ấy cho thấy lúc ấy lòng y nóng như lửa đốt.

Phải chăng lúc này y cũng đang lo lắng cho sự an nguy của nàng, phải

chăng đang tối mắt tối mũi đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của nàng? Một
chút áy náy bỗng dâng lên trong lòng nàng, nàng bất giác sờ lên chiếc vòng
ngọc mà y tặng. Những kỷ niệm kể từ khi quen biết y lại ùa về trước mắt.
Trong đêm tối lẻ loi này, nàng đột nhiên ý thức được mình đang nhớ đến y!

Ý nghĩ này vừa lóe lên thì lập tức bị nàng đập một phát tắt ngúm. Cho

dù y quan tâm đến sự sống chết của nàng thì cũng là vì sợ Tần Vương bắt
được nàng rồi đem uy hiếp cha nàng, sợ Vân Định Quyền làm ra những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.