THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 348

sau này chúng ta nhận ra chúng. Chẳng lẽ chúng có ý định giết người diệt
khẩu?”

Lục Nguyên cả kinh, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh. Hắn nhớ lại

lần bị bắt cóc hồi nhỏ, quả thật khác hẳn với lần này. Bọn cướp ấy che mặt
bằng vải đen, ném hắn vào trong một sơn động hẻo lánh, đừng nói là không
lộ mặt, ngay cả nói chuyện cũng né tránh hắn, trước mặt hắn chỉ dùng tay
ra hiệu, hết sức cẩn thận, sợ bị hắn nhận ra hoặc nghe được giọng nói.
Nhưng lần này chúng không chỉ lộ mặt mà còn cả gan nhốt hắn vào trong
sơn trang, lẽ nào không sợ sau khi hắn trở về sẽ báo quan, sau đó tra ra
được lai lịch của chúng sao?

Lục Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy mình đã quá chủ quan, Vân Phỉ

phân tích rất có lý. Hôm đó trang chủ đã nói nếu Vân Phỉ không được việc
thì cứ chôn xuống gốc cây làm phân bón cho hoa, chứng tỏ bọn chúng rất
tàn độc.

Vân Phỉ kề sát vào tai hắn, nói nhỏ: “Lục công tử, bọn cướp này tàn

nhẫn độc ác, sau khi cướp được tiền chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu,
chúng ta không thề ngồi chờ chết được. Ta có một biện pháp có thể giúp
huynh chạy trốn, huynh có chịu không?”

“Thật sao?” Lục Nguyên ngẩn ra, nhìn nàng với vẻ nửa tin nửa ngờ.

Nơi này được canh gác nghiêm ngặt, bọn hắc y nhân này tới mười ba mười
bốn người, hơn nữa trông như đều có võ công, nàng chỉ là một tiểu nha đầu
tròi gà không chặt, gắng hết sức thì cũng chỉ có thêm một con dao nhỏ mà
thôi, hơn nữa bộ dáng mong manh yếu đuối này, chưa chắc đã đánh lại hắn
chứ nói gì cứu hắn ra ngoài.

“Cô định làm thế nào?”

Vân Phỉ nhìn ra ngoài một cái, sau đó để sát vào tai hắn, thì thầm gì

đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.