THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 361

mặt Lục Nguyên. Vân Phỉ thầm cảm thấy yên tâm, nước cờ nguy hiểm này
cuối cùng đã thắng lợi.

Lục Nguyên hỏi: “Ngựa của các người đâu?”

“Ở ngoài sơn trang.”

Lâu Tứ An chạy ra, phát hiện xe ngựa đã không biết ở nơi nào, chỉ còn

lại mấy con ngựa.

Dưới sự yểm hộ của tám tùy tùng của Lục Nguyên, bấy giờ Vân Phỉ

mới chịu thả trang chủ ra. Mặt hắn trắng tạc như tuyết và dung mạo càng
thêm tuyệt diễm, cho dù là bị trúng độc thì vẫn cứ đứng thẳng, khí thế
không hề giảm. Vân Phỉ càng cảm thấy người này không đơn giản.

Hắn chìa tay ra: “Thuốc giải.”

Vân Phỉ cười thật tươi với hắn: “Trang chủ, không có thuốc giải. Độc

các người trúng là độc lá trúc đào, mau bảo Thang thẩm và Bánh trôi vào
trong thôn tìm đại phu cho các người đi.”

“Không ngờ ta lại bại trong tay của một con nha đầu.” Hắn bỗng bật

cười, nhìn nàng và gằn từng chữ một: “Tô Vân, tốt nhất là ngươi đừng để ta
gặp lại ngươi.”

Lúc này tâm trạng của Vân Phỉ đang rất vui sướng nên không nhịn

được mà cười ha ha rồi lè lưỡi, nhăn mặt với hắn: “Trang chủ, ta cũng đâu
muốn gặp lại ông, tốt nhất là cả đời này chúng ta không gặp lại.”

“Mong là thế.” Hắn nghiến răng nói ra ba chữ này.

Vân Phỉ ra khỏi sơn trang, leo lên ngựa. Lúc gần đi, nàng không nén

được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng trắng dựa vào cánh cửa đỏ,
giống như là một nắm tuyết trên đá chu sa, đẹp mà thanh thoát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.