THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 366

Lục Nguyên mời Vân Phỉ cùng vào với mình. Nhà giàu số một quả

nhiên khí phái bất phàm, vừa vào cửa là thấy một bức tường làm bình
phong có chạm chín con rồng. Không biết mắt rồng được khảm thứ gì mà
sáng long lanh, giống hệt như tròng mắt, thần thái sống động, quả thật có
cảm giác vẽ rồng điểm mắt [3].

[3] Xuất phát từ sự tích Trương Trang Do vẽ rồng mà không vẽ mắt,

khi vẽ mắt thì nó sẽ bay mất. Ý nói bức vẽ sống động như thật.

Lầu gác đình dài trong này đều được chạm trổ công phu. Nha hoàn

đầy tớ trong nhà đi ngang qua đều mặc tơ lụa, không kém gì trang phục của
cung nữ. Vân Phỉ không khỏi nhìn sang Lục Nguyên, thầm nghĩ quần áo
của hắn cũng coi như là giản dị.

Lục Nguyên quay đầu lại nói: “Tô cô nương, nàng theo ta đến thăm tổ

mẫu trước nhé.”

Vân Phỉ gật đầu cười: “Được.”

Đi dọc theo hành lang, tiến vào ba bốn cánh cửa khác thì mới vào nhà

chính. Chỉ thấy có một đình viện rộng rãi, hành lang có vài thị nữ đang
đứng, một vú già vén bức rèm lên, một bóng dáng xanh lục ùa tới, một
thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi từ trong nhà chạy ra.

“Ca ca.” Nàng ta vui mừng nhào tới, chiếc váy lụa trên người tung bay

theo gió, giống như là một chiếc lá sen mềm mại. Nàng ta nắm lấy cánh tay
của Lục Nguyên, hớn hở vừa đi vừa nhảy: “Ca ca, huynh an toàn trở về thì
thật là tốt quá.”

Trước mặt Vân Phỉ, Lục Nguyên thấy hơi xấu hổ, vội vàng rút tay ra

khỏi tay muội muội mình, chỉ vào Vân Phỉ nói: “Vị này là Tô cô nương, lần
này có thể thoát khỏi nguy hiểm cũng là nhờ nàng ấy cứu huynh. Đây là
Lục Kim, muội muội của ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.