THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 364

Lục Nguyên thần sắc phấn chấn, khí khái hơn người, ngồi ngay ngắn

trên lưng ngựa, mặt mày như ngọc, anh tuấn siêu phàm. Hắn là con trai một
của Lục gia, lại có diện mạo khôi ngô như thế, gả cho người như vậy đương
nhiên là mộng đẹp của vô vàn thiếu nữ.

Vân Phỉ nghĩ ngợi, không nén được mà cười phì một cái.

Lục Nguyên quay đầu lại nhìn nàng: “Nàng cười gì vậy?”

Mắt Vân Phỉ khẽ đảo qua đảo lại, mỉm cười, nói: “Không có gì, chỉ

đột nhiên nhớ tới một câu thơ thôi.”

“Câu thơ gì?”

“Cưỡi ngựa đi qua cầu, lầu hồng muôn người gọi [1].”

[1] Hai câu thơ trong bài “Bồ Tát man” của Vi Trang. Nguyên tác là:

Kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu.

Lục Nguyên lập tức đỏ mặt tía tai, tằng hắng hói: “Ta... ta chưa

từng...”

“Chưa từng thế nào?” Vân Phỉ nghiêng đầu chớp chớp mắt, cười càng

ranh mãnh hơn. Lục Nguyên không trả lời được, mặt lại đỏ như là quả
trứng hỉ.

Ngựa chạy khoảng một chung trà [2] sau, trước mặt liền xuất hiện một

khoảng tường màu xanh nhạt. Ánh trời chiều còn sót lại chiếu vào mái ngói
lưu ly trong suốt trên đầu tường, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như cầu
vồng. Trên những bức tường cao, những cành lá sum suê vươn ra từ sau
bức tường, từng đóa từng đóa hồng tường vi nở nộ, tranh nhau khoe sắc
dưới ánh sáng rực rỡ ấy. Những đóa hoa muôn hồng nghìn tía ấy đã làm
giảm bớt vẻ nặng nề của kiến trúc tường vây cao dày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.