THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 365

[2] Một chung trà tức khoảng 10 phút.

Đoàn người đi dọc theo bức tường ấy được một lát mà vẫn chưa thấy

cửa chính đâu cả, cho thấy bên trong bức tường này là một tòa phủ đệ xa
hoa, khí phái thế nào. Cuối cùng, Vân Phỉ nhìn thấy hai con sư tử bằng
đồng đen đứng oai phong lẫm liệt trên hai cái bệ bằng đá cẩm thạch trắng,
sau đó đập vào mắt là hai chữ vàng lấp lánh trên cánh cổng: Lục phủ.

Vân Phỉ đã từng tưởng tượng Lục phủ xa hoa thế nào, nhưng không

ngờ nó lại tráng lệ và hùng vĩ đến thế. Tòa phủ này gần như là một tòa
thành.

Lục Nguyên ghìm cương lại, xuống ngựa. Lâu Tứ An bước tới gõ cửa.

Lập tức, cửa được mở ra, một đám người ùa ra đón, đứng có ngay ngắn trật
tự trên bậc thềm. Dẫn đầu là một người đàn ông chừng bốn mươi, là Lâu
Tam Thuận, quản gia của Lục gia, ca ca của Lâu Tứ An.

Lâu Tam Thuận dẫn một đám người hầu tới trước mặt Lục Nguyên,

kinh ngạc và mừng rỡ đan xen nhau, bước tới thi lễ: “Bồ Tát phù hộ, thiếu
gia bình an trở về rồi, mau đi báo tin mừng cho lão phu nhân. Ngọc Hổ,
mau đi ngân hàng báo tin cho lão gia.”

Lục Nguyên hỏi: “Lão gia không ở nhà sao?”

“Lão gia dùng bữa sáng xong là liền đến ngân hàng Long Thịnh.”

Lục Nguyên quay đầu nhìn Vân Phỉ, nói: “Đây là Tô cô nương, là ân

nhân cứu mạng của ta.”

Lâu Tam Thuận nghe thế thì vội vàng bước tới hành lễ thật kính cẩn.

Vân Phỉ hơi xấu hổ, danh hiệu ân nhân cứu mạng này cũng quá to tát.

Nàng cứu Lục Nguyên, thật ra cũng là để cứu mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.