THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 367

Lúc này Lục Kim mới nhìn thấy sau lưng ca ca mình còn có một thiếu

nữ lạ. Nàng ta bước tới hai bước, mỉm cười thi lễ: “Đa tạ Tô cô nương đã
cứu ca ca của ta.”

Vân Phỉ khiêm nhường hành lễ lại.

Đôi mắt hạnh của Lục Kim cứ nhìn chằm chằm vào Vân Phỉ làm nụ

cười trên mặt Vân Phỉ cũng hơi đơ ra, lúc ấy nàng ta mới tán thưởng một
câu: “Ca ca, cuối cùng muội cũng nhìn thấy một người còn đẹp hơn cả
muội.”

Lục Nguyên nói: “Muội đúng là không biết xấu hổ.”

Lục Kim lè lưỡi, dõng dạc tuyên bố: “Muội nói sự thật thì tại sao phải

xấu hổ?”

Lời của lục kim làm Vân Phỉ vừa kinh ngạc vừa buồn cười. Có điều

đúng là Lục Kim hết sức xinh đẹp, gương mặt chuẩn trái xoan, đôi mắt to
tròn, sáng long lanh, đôi môi anh đào hơi cong lên, nhìn rất hoạt bát đáng
yêu.

Đang nói chuyện thì nghe thấy có người nói: “Lão thái thái đến rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.