THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 369

Lục Nguyên chỉ vào Vân Phỉ đứng phía sau, nói: “Bà nội, đây là Tô cô

nương. Lần này con có thể trở về bình an đều là nhờ nàng ấy cứu.”

Lục Nguyên vừa nói xong, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Vân

Phỉ. Ánh mắt của lão thái thái sáng rực hơn ai hết, cứ nhìn nàng không
chớp mắt.

Vân Phỉ lập tức nở nụ cười vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu với bà,

thoải mái bước tới trước hành lễ: “Tô Vân xin thỉnh an lão phu nhân, chúc
lão phu nhân thọ bỉ nam sơn.”

Lão thái thái bước tới trước vài bước, nắm lấy tay nàng, quan sát từ

trên xuống dưới rồi cứ tấm tắc khen ngợi: ”Tiểu cô nương này sao lại xinh
đẹp thế chứ, còn đẹp hơn cả A Kim nữa ấy. Ai da, dáng vẻ này đúng là làm
người ta phải yêu thương hết mực đây. Nhìn đôi mắt long lanh này mà xem,
cứ như là biết nói chuyện ấy, đúng là khiến người ta phải thích mà.”

Lão thái thái thích nhất là cảm giác con cháu đầy đàn, đáng tiếc con

trai chỉ có một trai một gái, bây giờ đột nhiên gặp được tiểu cô nương xinh
xắn như Vân Phỉ, lại là ân nhân cứu mạng của cháu nội mình thì lập tức yêu
thương vô vàn. Bà cứ nắm lấy tay nàng không chịu buông, khen không dứt
lời.

Tuy da mặt Vân Phỉ dày gấp đôi các cô nương khác nhưng cũng

không đỡ được những lời khen ngút trới của bà lão ngay trước mặt mọi
người, thế là gương mặt xinh đẹp nổi lên hai rặng mây hồng rất đáng yêu,
làm tôn thêm vẻ diễm lệ vô song của nàng.

Mọi người đều nhìn nàng và nghĩ: một tiểu cô nương dịu dàng xinh

đẹp thế này mà có thể cứu thiếu gia thoát khỏi tay bọn cướp hung ác, chẳng
lẽ là tiên nữ hạ phàm?

Lục Nguyên đứng bên cạnh nhìn mặt đoán ý, thấy bà nội thích Vân

Phỉ như thế thì vui mừng đến nỗi sắp không khép miệng được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.