THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 371

mịch khác thường, như chốn bồng lai.

Vân Phỉ theo Lục Kim vào phòng khách, thị nữ Mặc Hương châm

nến, Thư Hương thì dâng trà. Chén trà bằng sứ Điềm Bạch đựng trà xanh
Lục An màu biêng biếc, hương thơm ngan ngát.

“Tô cô nương uống trà trước đi.”

Lục Kim quay sang căn dặn Thư Hương: “Em dẫn Linh Nhi, Uyển

Nhi đi sắp xếp phóng dành cho khách ở phía đông, phải dùng đồ đạc tốt
nhất, không thể tiếp đón Tô tiểu thư không chu đáo.”

“Dạ, tiểu thư.” Thư Hương dẫn hai nha hoàn khác lập tức đi sắp xếp

phòng nghỉ.

Vân Phỉ bưng ly trà lên, nhẹ nhàng hớp một hớp. Môi chạm vào nước,

giống như là cánh hải đường đọng sương. Da thịt nõn nà như ngọc kia còn
sáng bóng hơn cả sứ Điềm Bạch.

Lục Kim vừa thích thú vừa hâm mộ, không nén được mà thở dài một

hơi: “Tô cô nương, sao ngay cả dáng vẻ uống trà của cô cũng đẹp thế nhỉ?”

Vân Phỉ cười ngượng ngùng. Vị Lục Kim cô nương này đúng là khác

một trời một vực với ca ca Lục Nguyên của mình. Một người thanh cao
kiêu ngạo, người lạ chớ gần; một người thì nhiệt tình cởi mở, miệng mồm
nhanh nhảu, tính cách hồn nhiên như là trẻ con.

Nếu so sánh thì vị Lục Kim cô nương này càng làm người ta yêu

thích. Lão thái thái kia cũng rất hiền lành nhân hậu. Vân Phỉ vào Lục gia,
tâm trạng bất giác cũng trở nên vui vẻ, sự kinh hãi cùng bôn ba vất vả trên
đường từ kinh thành đến đây thoáng chốc cũng tan biến mất.

Lục Kim tò mò hỏi: “Tô cô nương, làm sao mà cô gặp được ca ca ta

thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.