THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 373

Lục Kim hớn hở nắm tay Vân Phỉ kéo qua đó: “Tô tỷ tỷ, tỷ cứ tha hồ

mà chọn, mặc tạm một bữa đi. Ngày mai muội mời thợ mày tới đo may cho
tỷ sau.”

Vân Phỉ nhìn lụa là gấm vóc muôn hồng nghìn tía trên giường, chỗ

này mà còn cần may thêm sao? E là mặc cả một mùa hè cũng không hết.

Nàng lấy hai bộ, cười thật tươi: “Lục muội muội, vậy ta không khách

khí nữa.”

“Tô tỷ tỷ đừng khách khí với muội thì tốt rồi.”

Vân Phỉ đi tắm rửa, thay quần áo, cảm thấy người nhẹ nhàng thoải mái

hơn nhiều. Quần áo của nàng đã được coi là dùng chất liệu tốt nhất, nhưng
nếu so với quần áo của Lục Kim thì vẫn kém rất nhiều. Cùng là lụa tơ tằm
nhưng quần áo của Lục Kim càng mỏng và thoáng mát, mặc trên người nhẹ
nhàng bay bổng giống như là không có gì, không cần gió mà cũng phất phơ
bay hệt như lăng ba tiên tử, khi cử động có cảm giác như sắp cất cánh bay.

Lục Kim vừa thấy nàng bước ra thì ồ lên tán thưởng: “Woa, Tô tỷ tỷ

đúng là đẹp như tiên. Mau đi thôi, bà nội bảo chúng ta qua ăn cơm kia.”
Nói xong, liền thận thiết ôm lấy cánh tay Vân Phỉ cùng ra ngoài.

Hai nha hoàn xách lồng đèn đi trước, hai nha hoàn và hai bà vú theo

sau, hộ tống Lục Kim và Vân Phỉ sang đình viện của lão thái thái.

Lão thái thái ở tại Phúc Thọ Uyển. Lúc này sắc trới đã tối, trên hành

lang trong viện treo những cái đèn lồng đỏ thẫm, nhìn rất có không khí vui
mừng. Nha hoàn bà vú nối đuôi nhau bưng thức ăn vào trong phòng.

Mặt đất được trải thàm lông cừu màu lam sẫm, trên có thêu những đóa

mẫu đơn thật to khiến mỗi bước đi cứ như là đang giẫm lên hoa mà đi.
Phòng khách xa hoa nhưng lại không kém phần tinh tế tao nhã, khiến người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.