THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 381

Miệng Lục Nguyên thấy đắng nghét đến nỗi không nói nên lời, cứ

ngẩn ngơ mà nhìn nàng, chữ 'có' kia cứ như là có gai độc, mắc kẹt trong cổ
họng không thốt ra ngoài được.

Vân Phỉ thấy biểu cảm của hắn như thế thì hơi lấy làm lạ.

Lục Thịnh nói: “Đúng là Lục gia có làm ăn buôn bán với vùng Kim

Lăng, Chiết Giang, có điều phải nửa tháng mới có một chuyến hàng. Nếu
Tô cô nương cần đi gấp thì ta sẽ phái người hộ tống cô về nhà, còn nếu Tô
cô nương không gấp thì hãy ở lại thêm một thời gian nữa, đợi đầu tháng sau
cùng xuất phát với đội buôn.”

Vân Phỉ nghe thế thì vội vàng cảm ơn Lục Thịnh: “Đa tạ bá phụ, vậy

tiểu nữ xin quấy rầy quý phủ thêm một thời gian nữa, đợi cùng xuất phát
với đội buôn.”

Để Lục Thịnh phái người hộ tống nàng về, nàng cảm thấy rất áy náy.

Nàng cũng không ngại ở thêm mươi ngày nửa tháng, có lẽ Úy Đông Đình
vẫn đang tìm nàng, trễ thêm vài ngày nữa sẽ an toàn hơn.

Lão thái thái lập tức nói: “Tô cô nương khách khí quá rồi, chúng ta sẽ

tiếp đãi cô như người nhà vậy, cứ yên tâm mà ở, ở năm bảy năm cũng
không sao cả.”

Lão thái thái thầm tiếc nuối trong lòng, nếu tiểu cô nương này vẫn

chưa đính hôn thì đúng là một cô nương tốt, rất xứng với cháu nội bà. Dung
mạo thì không cần phải nói, chỉ riêng việc dũng cảm cơ trí hơn người kia
thôi cũng đã giống với mẫu thân của Lục Nguyên vài phần.

Vân Phỉ vui mừng nghiêng đầu sang cười thật tươi với Lục Nguyên:

“Phải nhờ Lục công tử tốn chút công sức rồi. Hiện nay ta mang số tiền lớn
trong người, rất lo trên đường bị cướp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.