THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 382

Lục Kim và lão thái thái đều bị những lời này của Vân Phỉ chọc cười,

ngay cả người không thích cười nói như Lục Thịnh mà cũng cười mỉm, chỉ
có Lục Nguyên là không cười nổi, gan ruột giống như là bị người ta đấm
một đấm thật mạnh, gần như là nát vụn cả ra.

Ăn cơm xong, Lục Kim và Vân Phỉ cùng cáo từ, ra khỏi Phúc Thọ

Uyển.

Bây giờ từ trên xuống dưới trong phủ đều biết Vân Phỉ là ân nhân cứu

mạng của Lục Nguyên, được lão thái thái coi là thượng khách, cho nên
người hầu trong phủ đều hết sức tôn kính Vân Phỉ, thấy nàng từ xa là đã
cung kính hành lễ. Vân Phỉ cũng không ngại ở lại Lục gia thêm vài ngày,
nhưng nơi này dù có tốt thì cũng không phải nhà mình, hơn nữa nàng lo
lắng sau khi cha đánh vào Trường An thì sẽ trở mặt với Úy Trác, nàng ở
cách kinh thành quá gần thì không được an toàn lắm.

Nửa tháng trôi qua nhanh như chớp mắt, cuối cùng cũng đến đầu

tháng. Vân Phỉ đau đáu nhớ nhà, vừa tới mồng một liền hỏi Lục Nguyên
ngay: “Lục công tử, khi nào thì ta có thể xuất phát?”

Lục Nguyên nhìn đôi mắt sáng long lanh rạng ngời, gương mặt xinh

đẹp đáng yêu của nàng, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện vẻ đau đớn khó
tả. Thời gian nửa tháng trôi qua nhanh như tên bắn, cuối cùng thì nàng
cũng phải đi rồi. Lần này đi, có lẽ cả đời cũng không còn cơ hội gặp lại
nữa, hắn cảm thấy tim đau nhói, cố gắng lắm mới nói được mấy chữ:
“Mồng năm.”

Vân Phỉ nghe thế thì cười còn tươi hơn hoa, vui sướng vỗ tay: “Tốt

qua rồi, vậy ta sẽ bắt đầu thu dọn hành lý.”

Lục Nguyên nhìn nụ cười hớn hở của nàng, ruột gan đau như bị ai cắt.

Lẽ nào cứ thế mà để mất nàng sao? Tuy nàng đã đính hôn nhưng nàng cũng
đã nói nàng không hề muốn gả cho người kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.