THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 390

Vân Phỉ biết chưa chắc nàng ta đã tin lời mình nói. Quả nhiên, sau khi

vào Lục phủ, Úy Lâm Lang gọi một mình Vân Phỉ tới, bảo cung nữ và thái
giám lui ra rồi hỏi thẳng: “Nếu ngươi đã không bị người của Tần Vương
bắt đi thì sao sau khi thoát hiểm lại không về kinh thành, thậm chí không
báo cho Đông Đình một tiếng. Ngươi có biết khoảng thời gian này nó tốn
bao công sức để tìm ngươi hay không?”

Tim Vân Phỉ chợt thấy nặng nề, nàng nói nhỏ: “Thái hậu tha tội.”

Úy Lâm Lang càng nói càng thấy giận, giọng cũng trở nên gay gắt

hơn: ”Ngươi cư nhiên trốn tại Lục gia, suốt một tháng trời mà không cho
nó biết một tiếng. Rốt cuộc thì ngươi có dụng ý gì?” Bôn ba suốt một đêm,
sắc mặt của Úy Lâm Lang vốn đã không được tốt, lúc này tức giận thì càng
khó coi, nhìn như già đi cả chục tuổi.

Vân Phỉ cúi đầu, im lặng không nói. Lúc này, người trước nay vốn

thông minh lanh lợi như nàng cũng cảm thấy cho dù có nói gì đi nữa thì
cũng không giải thích rõ ràng được. Nàng trốn tại Lục gia cả tháng trời là
sự thật không thể chối bỏ. Nếu Tấn Thành cách kinh thành quá xa thì còn
có thể giải thích là do tin tức chậm trễ, đằng này lại quá gần. Thôi được rồi,
nếu đã bị nàng ta bắt được thì cứ nói toạc ra vậy.

Vân Phỉ ngẩng đầu lên, mỉm cười thật dịu dàng: “Thái hậu, hôn sự của

ta và đại tướng quân là do người ban cho, người đã hỏi xem ta có đồng ý
hay không chưa?”

“Ngươi, ngươi...” Úy Lâm Lang bị nàng hỏi ngược lại nên không biết

nói gì, lẽ nào tứ hôn mà còn phải hỏi ý kiến nàng? Đây vốn là một cuộc hôn
nhân chính trị.

“Thái hậu, rốt cuộc việc hôn nhân này là thế nào thì người rõ hơn ai

hết. Binh pháp có nói: nghi ngờ thì không dùng, đùng thì không nghi ngờ.
Nếu triều đình đã trọng dụng cha ta thì nên tin tường ông ấy, bảo Vân Tông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.