THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 397

Ở trên xe ngựa chịu xóc nảy cả ngày trời, gần như là không được nghỉ

ngơi giây phút nào nên nàng sớm đã mệt chết được, người cứ như muốn rã
rời. Vừa bước vào làn nước, cảm giác thoải mái khiến nàng không nhịn
được mà ưm lên một tiếng.

Nàng tháo bím tóc ra, thả mái tóc mềm mại ra ngoài thành bồn tắm.

Xuyên qua tấm màn lụa đỏ mờ mờ ảo ảo, nàng có thể thấy được sau

bình phong có hai thị nữ cao to đang đứng. Nhìn dáng người thì mang
máng như Thu Quế và Vãn Phong. Vân Phỉ vừa tức giận vừa tức cười,
ngay cả lúc tắm rửa mà cũng trông coi nàng, Úy Trác quả là cẩn thận hết
mức. Lẽ nào nàng có thể mọc cánh bay được sao?

Dòng nước ấm xua tan phần nào nỗi mệt mỏi của cơ thể, nàng từ từ

nhắm mắt lại. Trong nhất thời, cơ thể giống như không còn là của nàng
nữa, nhẹ nhàng lơ lửng như là một đóa hoa trôi trong nước. Cơn buồn ngủ
ập đến, nàng dựa vào bồn tắm, nửa tỉnh nửa ngủ. Không biết qua bao lâu,
dường như chỉ vừa nhắm mắt chừng một khắc, nhưng dường như đã lâu
đến nỗi nằm thấy một giấc mơ.

Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, cúi người xuống nhặt lấy chiếc

khăn tắm đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Vừa quay đầu qua, đột nhiên
phát hiện sau tấm màn lụa có một bóng người cao cao.

Nàng sợ tới mức ngồi phịch xuống bồn tắm, suýt nữa là tim cũng nhảy

ra ngoài. Thu Quế và Vãn Phong không cao đến thế. Xuyên qua tấm màn
lụa, loáng thoáng thấy đó là một người đàn ông. Nàng kinh hoàng dùng
khăn che trước ngực, ước gì nó có thể trở thành tấm chắn.

Trong cơn im lặng đáng sợ tới mức làm người ta nghẹt thở, tấm màn

lụa đột nhiên bị vén lên. Trong ánh nến chập chờn, tấm màn lụa giống như
là một làn nước bị một tảng đá ném vào làm gợn sóng. Sóng gợn lăn tăn,
tầng tầng lớp lớp làm cho người ta choáng váng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.