THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 400

Vân Phỉ đột nhiên cảm thấy chán chường, thất vọng. Nàng vất vả đấu

tranh, trăm tính ngàn tính, không chịu khuất phục, không cam tâm, nhưng
cuối cùng lại không thể thoát khỏi bàn tay quyền năng của tạo hóa. Đi
loanh quanh một hồi, cuối cùng nàng vẫn rơi vào tay y, không thể không gả
cho y.

Ánh mắt của y dời từ mặt nàng đi xuống một chút, nàng lập tức rụt

người vào trong nước, nỗi thẹn thùng bây giờ mới tới kia dâng lên như thủy
triều, khiến mặt nàng nóng như bị thiêu đốt.

Mặc dù nàng đã cố rụt người vào trong nước nhưng dáng người của y

quá cao, cho dù không thấy toàn bộ thì cũng thấy được một phần, nàng
nghĩ thế. Tiêu rồi, lần này chắc chắn sẽ bị ăn sạch sẽ, không còn một mẩu
xương. Thế nhưng, điều kỳ lạ là có cơ hội tốt thế mà Úy Đông Đình lại
không hề có ý định tiến tới ăn sạch sẽ miếng cá này mà chỉ quay người đi,
vén tấm màn lụa đỏ lên, ra ngoài.

Khi đi ngang qua bình phong, y ném lại một câu: “Ra ăn cơm“. Giọng

nói lạnh lùng dứt khoát, không nghe được bất cứ cảm xúc nào trong đó,
giống như là không quen biết nàng cho nên rất lạnh nhạt, rồi lại giống như
đã quen biết cả đời nên mới bình tĩnh như thế.

Vân Phỉ thở phào một hơi, lập tức lau khô người, mặc quần áo vào với

tốc độ ánh sáng. Đứng sau bình phong, nàng hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại
rồi mới chậm rãi bước ra ngoài.

Úy Đông Đình đưa lưng về phía nàng, ngồi bên cạnh bàn ăn. Căn

phòng như một vùng biển màu đỏ, trên người y toàn là màu đen, giống như
là một ngọn núi khổng lồ trấn áp màu đỏ vui mừng này lại. Chiến giáp màu
đen càng tôn thêm dáng người cao lớn tráng kiện của y. Trên miếng giáp
bảo vệ vai còn khắc một con hỏa kỳ lân đang giương nanh múa vuốt nhìn
nàng, khiến lòng nàng cũng phải run rẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.