Trên bàn bày những món ăn còn nóng hổi, nàng chậm rãi đi qua đó,
thấp thỏm ngồi xuống, đợi y chất vấn mình, trừng phạt mình. Nhưng lạ
lùng là y không nói tiếng nào, cũng không nhìn nàng lấy một cái, chỉ lẳng
lặng ăn cơm.
Nàng lén nhìn y một cái, phát hiện y không thèm nhìn, ngay cả liếc
cũng không thèm liếc. Y im lặng, xa lạ khiến người ta sợ hãi.
Tối nay y làm sao vậy? Quen y đã lâu, y chưa bao giờ đối xử với nàng
thế này. Tuy ở trước mặt người khác y rất kiệm lời, cực kỳ uy nghiêm
nhưng trước mặt nàng lại luôn vui vẻ hòa nhã, thích chọc nàng nói cười,
thích trêu đùa nàng, thích nhìn nàng giở những trò ranh mãnh trước mặt y,
sau đó ung dung vạch trần quỷ kế của nàng, khiến nàng vừa xấu hổ vừa bối
rối.
Nàng không ngờ sau khi gặp lại phản ứng của y là thế này. Xem ra lần
này nàng trốn tại Lục gia đã thực sự chọc giận y, cũng tổn thương tới lòng
tự trọng của y, y là người kiêu ngạo thế kia mà.
Thế cũng tốt, y chán ghét nàng, không chịu cưới nàng thì còn gì bằng.
Nàng cúi đầu, lặng lẽ ăn cơm. Căn phòng yên tĩnh tới cực điểm, chỉ nghe
thấy tiếng nhai nuốt của hai người.
Tâm trạng của nàng không tốt, cũng rất mệt nên không muốn ăn, cộng
thêm bên cạnh có một người đằng đằng sát khí như thế thì khó mà nuốt trôi
được. Nàng ăn qua loa vài miếng rồi buông đũa xuống.
Nàng lẳng lặng rời khỏi bàn ăn, đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy
chiếc lược bằng ngà voi, chải tóc. Không khí áp bức trong phòng làm nàng
khẩn trương tới mức ngón tay cứng đờ.
Thời gian chậm chạp trôi qua, nàng đã hết sức buồn ngủ, sau lưng lại
là chiếc giường êm ái, nàng rất muốn quẳng lược nhào lên giường, nhưng
lại sợ nàng nhào lên giường rồi thì y sẽ nhào lên người nàng.