THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 446

Vân Phỉ gật đầu, chân thành nói: “Đương nhiên, bởi vì ta và cô đều là

phụ nữ, ta bị ép gả cho Úy Đông Đình nên không ai hiểu được sự đau khổ
của cô hơn ta.”

Triệu Hiểu Phù khẽ chau đôi mày đẹp, nghi hoặc hỏi: “Ý của cô là cô

không muốn gả cho Úy Đông Đình?”

Vân Phỉ cười khổ: “Phải, ta đã chạy tới Tấn Thành, trốn tại Lục gia, ai

ngờ số mạng quá xui xẻo nên bị thừa tướng và thái hậu bắt được, đưa trở lại
kinh thành, bị ép thành hôn một cách qua loa.”

sắc mặt của Triệu Hiểu Phù ngày càng kỳ lạ, đôi mắt đẹp cứ nheo lại

nhìn chằm chằm vào Vân Phỉ, mang theo vẻ dò xét rất sắc sảo, giống như
muốn nhìn thấu nội tâm của Vân Phỉ.

Nhưng bản lĩnh giỏi nhất của Vân Phỉ chính là không bao giờ để lộ

cảm xúc ra mặt, huống chi những gì nàng nói đều là sự thật, cho nên trên
gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ bình thản ung dung, ánh mắt thì hồn
nhiên trong sáng, nhìn không có vẻ gì là giả dối, chân thành đến mức không
thể chân thành hơn, khẩn khoản đến mức không thể khẩn khoản hơn, giống
như không hề tức giận khi Triệu Hiểu Phù bắt nàng, làm hại nàng.

“Tại sao cô lại không chịu gả cho hắn? Hắn...” Triệu Hiểu Phù muốn

nói lại thôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân Phỉ, lộ ra vẻ khó tin.

Vân Phỉ thầm lấy làm lạ, tại sao nàng ta lại quan tâm đến hôn sự của

nàng và Úy Đông Đình đến thế? Giờ phút này mà còn rảnh để truy hỏi vấn
đề này.

Vân Phỉ thông minh nhanh nhạy nên lập tức loáng thoáng hiểu được

vẻ bất thường trong này nên nghĩ ngợi một lát rồi nói. “Quận chúa đã nghe
qua câu chuyện này chưa? Vào thời Xuân Thu, Trịnh Lệ Công bảo Ung Củ
giết nhạc phụ của mình Sái Trọng, chuyện này bị thê tử của Ung Củ biết
được, nàng hỏi mẹ mình, cha và phu quân ai quan trọng hơn? Bà mẹ nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.