THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 461

ngỗng, nhẹ nhàng bay xa theo cơn gió.

Giữa lúc bi ai, nàng bỗng cảm thấy như trút được gánh nặng. Thế cũng

tốt, hắn đối xử với mẹ con nàng như thế thì nàng không cần phải kiêng kỵ
tình cha con gì nữa. Trong lòng hắn chưa bao giờ coi nàng là con gái thì
sao nàng phải coi hắn là cha?

Triệu Sách thấy không thoát được nên đưa tay bóp ngay cổ họng Vân

Phỉ, cười lạnh với Anh Thừa Cương. “Nếu ngươi không thả ta đi thì ta sẽ
giết ả.”

Anh Thừa Cương thậm chí không thèm nhìn Vân Phỉ một cái, thản

nhiên nói: “Cứ việc giết đi.”

Vân Phỉ cả kinh, khó mà tin được hắn lại có thái độ như vậy. Thuộc hạ

của Vân Định Quyền, chưa có ai dám đối với nàng như thế. Chẳng hạn như
Trần Hổ Thanh, thấy nàng bị bắt làm con tin thì cứ theo suốt dọc đường mà
không dám manh động, sợ làm nàng bị thương thì không thể ăn nói với
Vân Định Quyền.

Triệu Sách không giật mình, không dám tin Anh Thừa Cương lại coi

thường sống chết của con gái Vân Định Quyền như thế. Hắn rút kiếm ra, kề
lên cổ Vân Phỉ, lạnh giọng nói: “Ta nói lại lần nữa, nếu ngươi không thả ta
đi thì ta sẽ giết ả.”

Anh Thừa Cương coi như không thấy thanh kiếm đặt trên cổ Vân Phỉ,

chỉ ung dung nói ba chữ: “Ngươi giết đi.”

Thanh kiếm sắc lạnh tỏa ra hàn khí đáng sợ, còn mang theo mùi máu

tanh, Vân Phỉ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không biết Anh Thừa Cương đang
giả vờ không màng đến sống chết của mình hay là thật sư không để ý. Nàng
càng không biết, trong cơn thịnh nộ, Triệu Sách có giết mình thật không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.