THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 479

Khoảng hơn một canh giờ sau, ngoài cửa sổ đã hơi rạng lên, lúc này

trời sắp sáng.

Triệu Sách mở mắt ra, gọi một tiếng. “Đi thôi.” Vân Phỉ đứng dậy, vặn

vẹo chân tay, ra khỏi nông trại.

Triệu Sách dắt ngựa qua, hai người cưỡi chung một con ngựa. Trên

đường đi, hắn cầm đồ trang sức, ăn cơm xong thì không ngừng ra roi thúc
ngựa chạy cho đến lúc hoàng hôn.

Suốt dọc đường, không có người đuổi theo bọn họ, hy vọng được cứu

thoát của Vân Phỉ cũng hoàn toàn tan biến.

***

Úy Trác đột nhiên lui binh, dẫn quân kinh thành lên phía bắc, bỏ thành

Lạc Dương. Lúc này, chắc chắn Vân Định Quyền đang bận bịu với chuyện
làm chủ Lạc Dương, tự lập làm vua. Tuy binh lực của Lâm Thanh Phong
không bằng hắn nhưng cũng không phải là kẻ dễ đối phó, cho nên cuộc đối
chọi gay gắt giữa hai người không phải ngày một ngày hai là có thể giải
quyết xong. Lúc này, nhất định thành Lạc Dương đang rất náo nhiệt. Vân
Phỉ đoán hẳn là Vân Định Quyền không rảnh mà lo cho sự sống chết của
nàng nên mới giao chuyện giải cứu nàng và Triệu Hiểu Phù, tiêu diệt Triệu
Sách cho Anh Thừa Cương. Cho nên nàng sẽ không được cứu, bởi vì Anh
Thừa Cương ước gì nàng có thể chết trong tay Triệu Sách.

Sau khi trời tối, hai người lại tìm một nông trại bên đường để tá túc.

Bà lão nhận được mười mấy đồng bạc thì rất mừng rỡ, chuẩn bị cơm

tối cho hai người hết sức nhiệt tình, rồi nhường căn phòng của mình cho họ
ở.

Vân Phỉ thấy chỉ có một phòng thì vội nói: “Bà ơi, cháu ở một mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.