THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 481

Quả nhiên Triệu Sách không có hứng thú chạm vào nàng, chỉ nằm

quay lưng về phía nàng mà ngủ.

Vân Phỉ lo lắng được một lúc, sau đó thì thả lòng người. Suốt một

ngày một đêm nàng gần như là không ngủ, Triệu Sách cũng vậy nên hai
người đều rất mệt mỏi và buồn ngủ, gần như vừa đặt đầu xuống gói là ngủ
ngay, thậm chí không nói với nhau câu nào.

Có lẽ là vì quá mệt nên Vân Phỉ ngủ một giấc thật dài cho đến khi trời

sáng, bị hương thơm của thức ăn ở bên ngoài làm tỉnh giấc.

Nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy một gương mặt anh tuấn đang đưa về

phía mình. Đôi mắt hơi xếch lên với một góc độ hoàn mĩ, đôi mày rậm,
sống mũi cao, làn da gần như không chút tì vết, bóng loáng mịn màng còn
hơn cả con gái. Nhưng những sợi râu lún phún vừa mọc dưới cằm lại khiến
cho gương mặt xinh hơn cả con gái này có vẻ nam tính.

Mặt Vân Phỉ chợt nóng lên như bị giội nước sôi. Không biết từ khi

nào, trong lúc ngủ nàng đã quay mặt về phía Triệu Sách, hai người mặt đối
mặt, khoảng cách không đến nửa thước. Chưa hết, chân phải của nàng còn
gác lên chân trái của hắn. Nàng vội vội vàng vàng lấy chân xuống.

Triệu Sách mở mắt ra, nhìn nàng rồi hừ lạnh: “Lão tử bị cô đè cả đêm,

cô ngủ y như heo ấy.”

với tính cách của Vân Phỉ, nếu bị người ta mắng là heo thì sớm đã

nhảy dựng lên nổi đóa rồi. Nhưng bây giờ bị hắn bắt giữ, đánh không lại,
chạy cũng không được nên đành phải cố nhịn, cúi đầu không nói.

Triệu Sách mắng xong, thấy nàng im lặng không tranh luận thì cảm

thấy hết thú vị. Dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn của nàng làm hắn nhớ tới
muội muội Hiểu Phù. hai người đều có gương mặt trái xoan, lúc cúi đầu thì
hơi hơi giống nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.