THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 482

Ánh mắt hắn nhìn vào cổ nàng. Trên làn da nõn nà có một vết thương

đã đóng vảy, giống như trên một bức tranh đẹp hoàn hảo lại có một nét bút
bị lạc. Hắn dời mắt đi, cởi thắt lưng trói tay nàng ta.

Hắn nhảy xuống giường, ném lại một câu lạnh như băng: “Mau đi ăn

cơm, ăn xong thì đi tiếp.”

Vân Phỉ xoa xoa cổ tay, chỗ ấy vốn bị đốt phỏng, hôm qua lại bị trói

cả đêm thì bắt đầu có vẻ thêm nghiêm trọng, càng thêm đau nhức.

Bữa sáng của bà lão rất đơn giản, nhưng bụng đói thì ăn quàng, lạnh

không chê áo rách, hai người đều ăn rất ngon lành. Ăn xong, Triệu Sách lập
tức dẫn Vân Phỉ đi tiếp.

Lúc chạng vạng, hai người đến được Tấn Thành. Vừa vào thành, Vân

Phỉ liền cảm thấy nơi này có gì đó khác với lần trước nàng đến, nhưng lại
không biết chỗ khác biệt ấy là đâu.

Triệu Sách đến chợ mua một cái mũ có màn che, che từ đầu đến ngang

hông Vân Phỉ.

Hắn cưỡi ngựa thẳng đến Lục phủ, muốn thám thính tình hình trước

sau đó mới tính toán. Vân Phỉ nhìn mảng tường xanh ngói biếc quen thuộc,
nhìn những đóa hoa hồng tường vi nở rộ trên đầu tường, lòng cảm thấy
dâng lên nỗi vui mừng. Một tháng ở Lục gia còn hạnh phúc hơn là ở bên
cạnh cha nhiều. Thứ hạnh phúc ấy giản đơn mà bình lặng, sự yêu thương
chiều chuộng của Lục Thịnh đối với con cái làm nàng cực kỳ hâm mộ.

Nhưng điều bất ngờ là đi dọc theo mảng tường xanh được một đoạn

thì đột nhiên có một mảng tưởng bị ngã, giống như là bị lửa thiêu, trên
những viên gạch màu xanh đều là vết khói ám.

Vân Phỉ thầm cả kinh, ngay cả Triệu Sách cũng thấy bất ngờ, thúc

ngựa chạy thẳng đến trước cửa phủ thì thấy cửa được đóng im lìm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.