THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 486

Cuối cùng cũng đến địa giới của Tấn Châu, Triệu Sách tìm một nông

gia ở ngoài thành để ở lại. Lão nông này họ Lưu, bốn đứa con trai đều ra
ngoài mưu sinh, trong nhà chỉ còn lại hai vợ chồng già.

Triệu Sách cho họ một ít bạc vụn, nói với họ Vân Phỉ là thê tử của

hắn, đầu óc không được bình thường lắm, nay đến Tấn Châu để nương nhờ
họ hàng, tiện thể chữa bệnh cho nàng.

Lão nông nhìn thấy ngân lượng nên hết sức nhiệt tình, chuẩn bị bữa tối

khá phong phú, mời Triệu Sách và Vân Phỉ cùng dùng cơm. Triệu Sách liền
bắt đầu hỏi thăm Lục Thịnh, nói mình là bà con xa của Lục Thịnh, từ Tấn
Thành đến nương nhờ.

Hai vợ chồng già này đúng là người nhà quê, ở ngoài thành, kiến thức

hạn hẹp, ngay cả người giàu nhất Sơn Tây mà cũng không biết. Triệu Sách
rất thất vọng, định bụng mai hắn sẽ vào thành thám thính một chút.

Trời đã vào thu nên tối rất nhanh, vừa ăn cơm xong là đã tối đen như

mực. Triệu Sách ngồi bên cạnh chiếc bàn, hai tay đan vào nhau, nheo đôi
mắt hoa đào lại, nhìn Vân Phỉ từ trên xuống dưới.

Rõ ràng đó là một đôi mắt phong lưu, hào hoa tuyệt đỉnh nhưng Vân

Phỉ lại bị hắn tìn tới mức lo sợ, tay nổi cả da gà.

Hắn hỏi: “Trên người cô có thứ gì của Lục Nguyên tặng không?”

Vân Phỉ thở phào một hơi, trả lời: “Không có.” Trang sức trên người

nàng đã đưa cho hắn đổi thành ngân lượng hết rồi.

Vậy phải làm sao để Lục Nguyên tin là cô ở trong tay ta?” Triệu Sách

gõ gõ lên mặt bàn, hỏi tiếp. “Hắn có nhận ra bút tích của cô không?”

Vân Phỉ lắc đầu: “Ta chưa từng viết chữ trước mặt huynh ấy, huynh ấy

sẽ không nhận ra bút tích của ta. Hay là ngươi dẫn ta tới trước mặt huynh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.