THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 500

đóa mẫu đơn rực rỡ đang nở rộ bằng chỉ vàng, trông rất đẹp và quyến rũ.

Úy Đông Đình nhìn những đóa mẫu đơn kiều diễm kia, nhớ lại cảnh

đẹp quyến rũ mà mình nhìn thấy lúc vén tấm màn lụa đỏ lên, người lập tức
thấy khô nóng, hạ thân liền có phản ứng. May mà trong phòng không có
người, y vận khí điều tức, cố nén cơn dục vọng kia xuống.

Gần nửa canh giờ sau, Vân Phỉ từ sau bình phong bước ra. Nàng mặc

chiếc váy màu hoa anh đào, bên ngoài là chiếc áo choàng lụa màu vàng
nhạt, mái tóc dài xõa tới ngang thắt lưng, màu đen nhánh ấy tôn lên gương
mặt xinh xắn nõn nà của nàng, đẹp đến lấp lánh, khiến người ta không thể
rời mắt được.

Bức tranh mỹ nhân vừa tắm xong còn đẹp đẽ và sống động hơn những

gì y mơ màng trong đầu lúc nãy. Dục vọng y vừa cố nén xuống kia lập tức
bừng tỉnh, hơn nữa càng thêm mãnh liệt.

Vân Phỉ không ngờ Úy Đông Đình vẫn luôn ở trong phòng đợi nàng.

Thấy y nhìn mình chằm chằm không chớp mắt thì mặt lập tức nóng bừng,
ngượng ngùng bước tới ngồi xuống trước bàn trang điểm. Từ trong gương,
nàng thấy y vẫn đang nhìn mình, ánh mắt ấy khác hẳn với thường ngày, bên
trong như ẩn giấu một con thú nhỏ, đang rục rịch muốn nhảy xổ ra nuốt
chửng lấy nàng. Nàng hoảng hốt đến nỗi không dám nhìn vào gương nữa,
cúi đầu mặc cho Thu Quế lau khô tóc cho nàng.

Mái tóc dài tới thắt lưng giống như là một màn mực đen nhánh. Úy

Đông Đình nhìn ngắm rồi đột nhiên đứng dậy, bước tới tiếp lấy chiếc khăn
trên tay Thu Quế.

Thu Quế lập tức thức thời lui ra.

Úy Đông Đình ngồi phía sau nàng, đích thân gom tóc nàng bỏ vào

trong khăn tắm, để nó từ từ hút những giọt nước còn sót lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.