THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 549

của Sơn Đông Thương Vô Kỵ là cậu của ta, ta sẽ nhanh chóng dẫn đại quân
đi hợp lại với ông ấy, chặt đứt đường lui của Ngô Vương, đoạt lấy Giang
Đông.”

Vân Phỉ lập tức hiểu ra. Thảo nào mà Úy Trác có thể bỏ Lạc Dương

một cách dễ dàng như vậy, thì ra hắn định nhân lúc Ngô Vương rời khỏi
Giang Đông mà ra tay đoạt lấy. Bỏ Lạc Dương khó xơi kia lại cho cha
nàng, Lâm Thanh Phong và Ngô Vương cùng hùa vào tranh đoạt. Bên này
thì đánh túi bụi, cùng bị thiệt hại, còn bên kia thì ở Giang Đông hưởng lợi.

“Vậy chàng đi rồi thì ta phải làm sao?”

“A Phỉ, đương nhiên ta không muốn rời xa nàng, nhưng lần này ta đi

là để dẫn binh đánh trận, đao kiếm không có mắt, dẫn nàng theo ta thật sự
không yên tâm. Cho nên ta định để nàng lại Tấn Châu.”

Vân Phỉ lưu luyến hỏi: “Ta không thể đi cùng chàng sao?” Rõ ràng

biết chiến trường nguy hiểm nhưng nàng vẫn không muốn rời xa y, càng lo
cho sự an nguy của y.

“Nàng ở bên cạnh ta thì ta sẽ cứ phải lo lắng cho nàng. Đợi ta đoạt

được Giang Đông rồi, sắp xếp xong mọi thứ thì sẽ đón nàng đến Kim Lăng,
từ đó sẽ không rời xa nhau nữa, được không?”

Vân Phỉ bĩu môi, không được vui.

Úy Đông Đình thấy nàng lưu luyến không rời như thế thì rất vui,

không kìm chế được bèn cúi đầu hôn lên mặt, lên môi nàng. Dịu dàng mà
triền miên, thật lâu vẫn không chịu buông ra

Cây hoa quế phía sau tỏa ra hương hoa thơm ngào ngạt. Hai người như

đang say, môi răng gắn bó, kề sát vào nhau. Còn chưa tới giờ phút chia ly
mà đã lưu luyến bịn rịn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.