THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 547

Vân Phỉ tức giận nói: “Ta muốn đón A Tông đi, nhưng lại không cam

tâm. Cha ta có được ngày hôm nay đều là nhờ công của ông ngoại ta, mẹ ta
dốc hết mọi thứ cho ông ấy, gia tài bạc triệu cũng cho ông ấy, thế mà ông
ấy lại đối xử với mẹ như thế. Nếu ta đón A Tông đi, há chẳng phải khiến
Anh Thừa Cương được toại nguyện sao? Gia sản của ông ngoại ta, tâm
huyết nửa đời mẹ ta đều phải dâng cho người khác, nghĩ đến đây là liền
thấy buồn bực. Ta không nuốt được cơn giận này, ta phải đòi lại công bằng
cho mẹ và A Tông.”

“Nàng nói rất đúng, nhưng ta và nàng dùng danh nghĩa gì để nhúng

tay và chuyện của Vân gia? Nàng đã là con dâu của Úy gia, còn ta thì…”
Úy Đông Đình cười khổ: “Càng không cần phải nói, e rằng ông ấy vừa nhìn
thấy ta thì muốn giết ngay cho hả giận.”

Vân Phỉ thở dài. “Vậy phải làm sao đây? Ta vừa lo lắng cho an nguy

của A Tông, vừa không cam lòng dâng những thứ lẽ ra phải thuộc về A
Tông cho người khác.”

“Ta có thể phái người đón họ qua đây, nhưng chỉ sợ cha nàng không

đồng ý. Dù sao đó cũng là vợ con ông ấy, có lý gì lại đưa đến chỗ kẻ thù.”

Vân Phỉ cảm thấy thế cũng không được. Cho dù y muốn thì Úy Trác

cũng không chịu. Nhà chồng và nhà mẹ đẻ như nước với lửa, Vân Phỉ sớm
đã lường được mùi vị bị kẹt ở giữa sẽ không dễ chịu. Quả nhiên hôm nay
đã phải bước vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Nàng im lặng một lúc không nói gì, rồi bất chợt thở dài: “Tại sao ta lại

gả cho chàng chứ?”

Úy Đông Đình ngẩn ra, lập tức hỏi lại: “Thế nào, nàng hối hận ư?”

“Ta không hối hận, chẳng qua chàng và cha ta đứng ở hai chiến tuyến

đối lập… Sau này nếu có một ngày, chàng và cha ta gặp nhau trên chiến
trường…” Nàng nói được một nửa thì dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn y. Ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.