THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 548

trăng lờ mờ làm tăng thêm vẻ dịu dàng mềm mại trên gương mặt anh tuấn
rắn rỏi của y.

Nàng ngơ ngác nhìn y, giọng trong trẻo dứt khoát. “Thôi đi, đến đâu

hay đến đó vậy, ta sẽ không nghĩ ngợi nhiều thế làm gì. Hôm nay có rượu
hôm nay say, ngày mai thì tính sau. Tuy ông ấy là cha ta nhưng lòng ta lại
hướng về chàng. Nếu có ngày đó, ta sẽ không giúp ông ấy, ta hy vọng phu
quân của ta có thể giành được thắng lợi.”

Câu này làm Úy Đông Đình vừa mừng vừa lo, ngổn ngang trăm mối.

Y nâng cằm nàng lên, nói: “A Phỉ, có câu này của nàng, ta đã cảm thấy
mãn nguyện lắm rồi. Ta hứa với nàng, nếu có ngày phải gặp nhau bằng đao
kiếm, ta sẽ không làm hại đến tính mạng của ông ấy.”

Vân Phỉ gật đầu, hỏi: “Bệnh của cha đã đỡ chưa?”

Úy Đông Đình thở dài: “Mấy năm nay cha dốc hết tâm sức để vạch

đường tính kế, cơ thể kiệt quệ, cơn bệnh này đến quá bất ngờ và dữ dội,
thuốc thang không có hiệu quả gì, e là…”

Vân Phỉ ngẩng đầu lên: “Vậy chàng có tính toán gì không?” Hỏi xong

câu này, nàng hơi hối hận. Chuyện này đến việc cơ mật quân sự, chưa chắc
Úy Đông Đình đã nói với nàng. Nếu y có chút đề phòng nàng thì chắc tuyệt
đối không tiết lộ nửa câu.

Không ngờ y chẳng hề do dự mà nói thẳng cho nàng biết. “Đại quân

của Ngô Vương sắp đến Lạc Dương rồi, lúc ấy, hai bên giao chiến, Ngô
Vương không có cách nào phòng bị, đó là thời cơ tốt nhất để tập kích
Giang Đông.”

Vân Phỉ kinh ngạc hỏi: “Chàng định đoạt lấy Giang Đông sao?”

“Giang Đông giàu có màu mỡ, cha ta đã sớm có ý đóng đô ở Kim

Lăng cho nên mấy năm nay vẫn âm thầm trù tính chuyện này. Châu mục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.