THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 572

Linh Tuệ ngồi bên cạnh giường của Úy Trác, khóc đến nỗi hai mắt đỏ

hoe. Thấy Vân Phỉ bước vào, cô bé xấu hổ lau nước mắt, sau đó đứng lên,
nhỏ giọng nói: “Linh Tuệ tụng kinh cầu phúc cho ông nội, bệnh của ông
nội sẽ nhanh chóng khỏi thôi.”

Úy Trác nở một nụ cười hiếm hoi, đưa bàn tay khô gầy ra, xoa đầu cô

bé: “Đi tìm cô cô đi.”

Linh Tuệ đi đến bên cạnh Vân Phỉ, nhìn nàng một cái rồi ra ngoài. Trẻ

con không biết giấu giếm cảm xúc, trong ánh mắt tò mò ấy còn mang theo
vẻ thù ghét.

Nhìn gương mặt xinh xắn có phần giống Úy Đông Đình, tim Vân Phỉ

lại thấy đau. Chuyện này không thể là giả, trẻ con không biết đóng kịch, nó
khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, đúng là vì quan tâm đến Úy Trác.

Nàng bất giác nghĩ đến những lời thề hẹn mà Úy Đông Đình từng nói.

Y nói tyệt đối sẽ không lừa dối nàng; trong đời này trừ nàng ra thì chưa bao
giờ chạm vào người nào khác. Bây giờ nghĩ lại thì đúng là tức cười.

Một đứa con gái sống sờ sờ ra đấy đã vạch trần bộ mặt dối trá của y.

Thì ra y cũng giống như cha mình, là một kẻ có tâm địa thâm độc. Còn vận
mệnh của nàng lại giống như mẹ mình, điều bất đồng chính là Anh Thừa
Cương đến hai mươi năm sau mới xất hiện, còn Linh Tuệ thì lại sớm xuất
hiện trước mặt nàng, khiến nàng sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Úy Đông
Đình.

Úy Trác đưa mắt nhìn qua, đánh giá nàng một lượt. Hôm nay cố chống

đỡ để chủ trì nghi thức xuất chinh nên sắc mặt của hắn càng tái nhợt khó
coi. Hai hốc mắt sâu hóm, để lộ đôi mắt hổ sắc bén âm trầm.

Vân Phỉ bước tới trước, hành lễ: “Không biết cha có chuyện gì căn

dặn?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.