THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 573

“Mẹ ruột của Linh Tuệ là một nha hoàn bên cạnh Đông Đình, không

danh không phận, sinh ra Linh Tuệ thì mất. Năm đó Đông Đình còn chưa
có thê tử, không rảnh chăm sóc nó nên mới đưa đến Mộ gia, do cô cô của
Đông Đình nuôi dưỡng. Bây giờ con đã là chủ mẫu của Úy gia, sau này
Linh Tuệ sẽ giao cho con, con hãy chăm sóc nó cho tốt.”

Tim Vân Phỉ như có hàng vạn cây kim đang châm vào, đau đến nội tê

dại, nàng bất ngờ cười và nói được.

Úy Trác gật đầu: “Con chưa từng chăm sóc trẻ con nên Uyển Đình sẽ

ở lại đây giúp con chăm sóc Linh Tuệ.”

Vân Phỉ lại nói tiếng được, lòng thầm thán phục tâm cơ của Úy Trác.

Đón Linh Tuệ qua đây, vừa có thể gặp được cháu nội lần cuối, căn dặn
chuyện hậu sự, vừa thuận tiện đưa Mộ Uyển Đình qua giám thị nàng. Rõ
ràng là hắn chưa bao giờ tiếp nhận nàng là con dâu, sợ nàng nhân lúc hắn
bệnh nặng rồi làm gì đó.

Lúc Úy Đông Đình còn ở đây thì hắn giả vờ hiền lành thân thiện với

nàng, thật ra trong lòng thì vẫn luôn phòng bị, chẳng qua là không để con
trai mình nhận ra. Uổng cho nàng còn tâm nguyện xuất giá tòng phu, muốn
hiếu thảo với hắn, muốn làm hắn cảm động. Đúng là nàng đã nghĩ quá đơn
giản rồi. Tâm cơ của hai cha con nhà này đúng là thâm sâu đáng sợ.

Tối hôm ấy, Vân Phỉ không ngủ cả đêm, lòng thì rối như tơ vò, đau

đến nỗi tê tái. Nàng rất có tự tin, trước giờ chưa bao giờ trao ra tấm chân
tình, thà đi tin vào ngân lượng cũng không tin vào đàn ông. Thế nhưng sao
vẫn thất bại trong gang tấc, rơi vào kết cục như hôm nay?

Nàng rất hận bản thân mình. Sớn đã biết đàn ông là không đáng tin

cậy thế mà vẫn bị tình cảm che mờ lý trí, bị Úy Đông Đình làm rung động.
Nàng tin tưởng y như vậy, tin đến nỗi trao cả trái tim mình cho y, coi y là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.