THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 579

Lục Nguyên vừa nghe đến hai chữ ‘con gái’ thì giật cả mình, ngẩn ngơ

nhìn Linh Tuệ.

Năm nay Vân Phỉ mới mười sáu tuổi, tuyệt đối không thể có con gái

lớn như thế, rõ ràng đây là con gái của Úy Đông Đình. Trong nhất thời,
lòng hắn càng cảm thấy đau buồn. Nhưng nhìn lại Vân Phỉ thì thấy nàng
không hề có vẻ đau khổ hay xấu hổ mà còn nhìn Linh Tuệ và cười thật tươi,
dịu dàng nói: “Ta đến mua ít đồ cho Linh Tuệ. Con gái ta xinh xắn đáng
yêu là thế, nhất định phải ăn mặc cho thật đẹp mới được, đúng không Linh
Tuệ?”

Không ai là không thích nghe người khác khen ngợi, Linh Tuệ xấu hổ

giấu mặt ra sau Mộ Uyển Đình, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn, trong ấy không vó
vẻ gì là thân thiết với Vân Phỉ.

Thấy Vân Phỉ phải chịu ấm ức như vậy, phải đi lấy lòng đứa con gái

này thì Lục Nguyên thầm thở dài trong bụng, quay người đi gọi một phụ nữ
trung niên tới, căn dặn: “Hứa nương tử, mấy vị này là khách quý từ phủ
thừa tướng, phải tiếp đãi thật tốt. Tiền quần áo hôm nay cứ ghi lại để ta
trả.”

Vân Phỉ mỉm cười: “Lục công tử, huynh đang tính sau này không cho

ta tới Cẩm Vân Phường nữa sao?”

Lục Nguyên đỏ mặt, vội nói: “Không, không phải.”

“Nếu huynh không lấy tiền thì sao ta cứ mặt dày mà tới được.” Nói

xong, nàng lấy một tờ ngân phiếu ra, đưa cho Lục Nguyên, nói đùa với hắn:
“Lục công tử, ta chỉ có bao nhiêu đây thôi, nếu không đủ thì huynh chịu
thiệt một chút vậy.”

Lục Nguyên cúi đầu nhìn tấm ngân phiếu trong tay, bỗng giật mình,

lập tức ngẩng đầu nhìn Vân Phỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.