THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 589

Không lâu sau, một loạt tiếng vó ngựa như mưa rào kéo qua đường cái

dưới núi rồi biến mất trong màn đêm mờ mịt. Vân Phỉ toát mồ hôi lạnh,
may mà nhờ có bóng đêm che lấp nên Úy Thiếu Hoa không nhìn thấy bọn
họ, chỉ nhìn chằm chằm vào hai bóng đen phía trước, đuổi thẳng về hướng
nam.

Lâu Tứ An thấy truy binh đã đi qua thì nói nhỏ: “Vân tiểu thư đừng

sợ, chúng ta tìm một nông gia nào đó nghỉ chân trước, ngày mai mua ngựa
rồi đi tiếp.”

Vân Phỉ hở hồng hộc, gật đầu: “Được, trên người ta có ngân lượng.”

Hai người ra sức chạy lên sườn núi, không dám nghỉ ngơi một phút

nào. Lâu Tứ An có sức khỏe dẻo dai, nhưng Vân Phỉ thì chưa từng đi
đường ban đêm nên dọc đường cứ loạng choạng lảo đảo, mấy lần bị vấp
ngã, Lâu Tứ An lại không tiện đỡ nàng nên dùng kiếm chặt một nhánh cây
cho nàng làm gậy chống.

Gió đêm vào cuối thu lạnh đến buốt xương, những chiếc lá còn sót lại

trên cây bị gió thổi xào xạc, dưới ánh trăng, những cái bóng đen chập chờn
như ma quỷ.

Vân Phỉ dốc hết sức chạy về phía trước. Trong màn đêm yên tĩnh,

thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chó sủa, càng khiến người ta thấy kinh hồn.
Bóng đêm hệt như một con mãnh thú đang ẩn nấp, nàng chưa từng liều
mạng chạy trong màn đêm ở nơi hoang vu sơn dã thế này nên mệt đến nỗi
thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi. Gió đêm thổi qua, hơi lạnh trên trán ngấm
vào tận tim.

Nỗi bi thương trong lòng là không sao tả xiết, nhưng cho dù đến bước

đường cùng thì nàng cũng sẽ không tuyệt vọng, sự kiên cường bất khuất
đang cho nàng sức mạnh để dũng cảm tiến về phía trước, trước giờ nàng
chưa biết đến hai chữ yếu đuối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.