THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 591

Vân Phỉ nghe thấy hai từ Sở Quốc và công chúa thì không khỏi bật

cười. Cha đúng là quá nóng vội, còn không đợi thiên hạ đại định thì đã vội
vàng chiếm Lạc Dương, tự xưng đế, như vậy sẽ trở thành cái bia cho các
thế lực cùng nhắm vào. Đại quân của Ngô Vương sẽ nhanh chóng đến
trước thành Lạc Dương, lúc ấy không biết vương triều Đại Sở của hắn sẽ
cầm cự được bao lâu.

Nàng không hề quan tâm đến nghiệp bá của hắn, những thứ ấy hoàn

toàn không liên quan gì đến nàng, nàng chỉ quan tâm đến mẹ và A Tông.
Nàng lựa chọn trở về cái hang hùm ấy chỉ bởi vì lúc này, hai người thân
yêu nhất của nàng đang ở nơi ấy.

Cuối cùng, trên màn trời đen kịt cũng xuất hiện một vài tia sáng lờ

mờ. Những tia sáng đầu tiên đã xé tan màn trời tối mịt ấy. Vân Phỉ xoa đôi
chân đã cứng đờ, vịn thân cây đứng dậy, lần đầu tiên nàng cảm thấy nắng
mai tươi sáng và ấm áp đến thế.

Nàng đưa mặt về phía mặt trời đang mọc trên núi, nở một nụ cười long

lanh rạng rỡ.

Nàng đưa tay lên ngực, tự nhủ với mình rằng một ngày mới lại đến,

nàng vẫn còn sống, mọi thứ vẫn có thể bắt đầu lại.

Lâu Tứ An trèo lên một nơi cao nhìn ngó xung quanh rồi nhảy xuống

nói với Vân Phỉ: “Vân tiểu thư, chúng ta mau đi thôi.”

Vân Phỉ dập tắt đống lửa, đi theo hắn. Đi hơn nửa canh giờ sau thì

cuối cùng trước mặt cũng xuất hiện một cái thôn nhỏ. Lâu Tứ An hết sức
mừng rỡ, dẫn Vân Phỉ vào một nông gia, đưa chủ hộ một ít tiền và mua cho
Vân Phỉ một bộ quần áo đàn ông, bảo nàng mặc vào.

Hai người ăn bữa sáng qua loa ở đó rồi nhờ chủ hộ vào một nhà giàu

trong thôn mua hai con ngựa, sau đó mang theo lương khô, lập tức lên
đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.