THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 592

Vân Phỉ và Lâu Tứ An đều thay quần áo. Vân Phỉ kéo cái mũ bằng da

chó xuống tới sát tai, cột dây lại, rồi choàng một cái khăn quàng cổ thật to,
chỉ để lộ ra đôi mắt. Nhìn ngoại hình, không thể nhận ra nàng là một cô gái.

Lâu Tứ An cũng ăn mặc thành một nông dân. hai người không ngừng

thúc ngựa đi về hướng Lạc Dương.

Trên đường đi, Vân Phỉ cứ lo là sẽ gặp phải người của Úy Trác phái đi

nhưng may mà mãi đến chiều tối cũng không gặp phải bọn chúng.

Đêm qua, đợi khi Úy Thiếu Hoa phát hiện mình đang đuổi theo hai

con ngựa không thì lập tức quay ngược lại để tìm. Nhưng màn đêm đen kìn
kịt, hắn lại không biết rốt cuộc thì Vân Phỉ bỏ ngựa để chạy ở chỗ nào nên
quay về tìm hai ngươi trong bóng đêm mờ mịt giống như là mò kim đáy bể.

Rời khỏi địa phận Tấn Châu, Vân Phỉ coi như được nhẹ nhõm. Mấy

ngày sau mà đến được Huy Thành thì nàng sẽ có thể hoàn toàn yên tâm vì
đó đã là địa bàn của Vân Định Quyền, ra roi thúc ngựa khoảng một ngày
đường thì sẽ về tới Lạc Dương.

Thấy đã đến giữa trưa, Vân Phỉ liền nói với Lâu Tứ An: “Chúng ta ở

đây ăn ít cơm rồi hãy đi tiếp.”

“Được.” Lâu Tứ An xuống ngựa, dừng lại trước một quán rượu.

Vân Phỉ ngẩng đầu nhìn tên của quán rượu là Xuân An thì lòng lại

thấy chua xót.

Nàng lại nhớ tới quán rượu Chiết Tẫn Xuân Phong bên bờ Lạc Hà của

mình, lúc ấy cuộc sống tự do vui vẻ biết bao.

Bởi vì, lúc ấy nàng vẫn chưa bị tình yêu làm mờ mắt, nàng tỉnh táo

biết rằng ngân lượng là đáng tin cậy nhất, cho nên toàn tâm toàn ý kiếm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.