THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 598

Đã gần vào mùa đông, đêm khuya lạnh thấu xương, dù đóng cửa sổ lại

mà vẫn nghe gió bắc rít gào trong đêm. Gia đình này rất nghèo, chăn đệm
trên giường rất mỏng manh, Vân Phỉ cuộn người trong chăn mà vẫn lạnh
đến phát run.

Tuy ngồi trên ngựa chạy như điên suốt cả ngày, vừa mỏi vừa mệt

nhưng nghĩ đến chuyện sắp được gặp mẹ và đệ đệ thì ngoại việc vui mừng
ra, lòng nàng còn nhiều ưu tư.

Bây giờ bên cạnh Vân Định Quyền có thêm mấy thế lực. Lâm Thanh

Hà có Lâm Thanh Phong là chỗ dựa, thực lực mạnh nhất. Triệu Hiểu Phù
thân cô thế cô nhưng lại được cha yêu nhất. Còn có một người đáng sợ
nhất, chính là Anh Thừa Cương. Cho nên nàng về tới Lạc Dương, tuyệt đối
sẽ không được như Lâu Tứ An nói, là công chúa cao quý, sống một cuộc
sống an nhàn sung sướng, không ưu không lo. Những ngày tiếp theo của
nàng sẽ là dè dặt từng bước, như đi trên mặt băng mỏng, nếu không cẩn
thận thì cả nàng, mẹ và A Tông đều sẽ bị người ta giẫm dưới chân, tính
mạng khó giữ.

Đột nhiên, vài tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của

nàng.

Vân Phỉ hỏi nhỏ: “Ai?”

Bên ngoài vang lên tiếng đàn ông sang sảng: “Là ta, Triệu Sách, ta có

chuyện buồn bán với cô.”

Vân Phỉ nghe là hắn thì hơi khẩn trương, nhỏ giọng nói: “Có gì để

sáng mai chúng ta nói sau đi.” Đêm khuya, cô nam quả nữ cùng chung một
phòng, dù sao nàng cũng phải lo lắng chứ.

Triệu Sách ở ngoài cửa cười xì vài tiếng châm chọc. “Ta và cô ngủ

chung một giường biết bao ngày, nếu lão tử muốn làm gì thì đã làm rồi, còn
chờ đến hôm nay à.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.