THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 600

“Ngươi già lắm sao?” Vân Phỉ lườm lại hắn một cái, không hề sợ hãi,

ngược lại còn cười: “Bây giờ ta và ngươi đều là những người lưu lạc chân
trời, chi bằng hãy làm bằng hữu với nhau, ngươi thấy sao?”

Triệu Sách hừ lạnh: “Trước nay lão tử không làm bằng hữu với đàn

bà.”

Vân Phỉ mỉm cười: “Trùng hợp thật, trước nay ta cũng không tin vào

đàn ông. Có điều mọi chuyện đều có ngoại lệ, nếu ngươi chịu làm bằng hữu
với ta thì chỉ có trăm lợi mà vô hại, sao lại không làm? Sau khi ta vào thành
thì lập tứ trở thành công chúa cao quý, có thể giúp ngươi rất nhiều việc.”

Triệu Sách nheo mắt lại, gật đầu: “Ừ, không tồi, thân phận công chúa

đúng là có thể giúp ta làm rất nhiều chuyện. Vậy cô nói xem ta phải làm
gì?”

“Trước tiên huynh hãy cho ta một tín vật, ta mang vào cung giao cho

quận chúa, chỉ cần để nàng ấy tin tưởng ta là được.”

Triệu Sách im lặng một lát rồi móc từ trong áo ra một miếng ngọc bội,

đưa cho Vân Phỉ: “Đây lễ quà của phụ vương tặng cho ta, muội ấy sẽ nhận
ra.”

Vân Phỉ cất miếng ngọc bội hình rồng này vào trong áo, nghiêm túc

nói: “Triệu Sách, tình cảm cảm cha con mười sáu năm giữa ta và Vân Định
Quyền đã chấm dứt, sở dĩ ta giúp huynh là vì huynh là kẻ thủ của ông ấy.
Ta và huynh kết bằng hữu với nhau, mặc kệ sau này là địch hay bạn thì bây
giờ cũng coi như là đồng minh, hy vọng chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau,
không làm ra những chuyện bội bạc phản trá.”

Nàng giơ tay ra, mỉm cười: “Nào, chúng ta đập tay để thề.”

Triệu Sách nhìn lòng bàn tay hồng hào của nàng, mắt lóe sáng, hừ một

cái: “Ấu trĩ, đập tay để thề thì sẽ chắc chắn được sao? Biết bao nhiêu người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.