THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 601

làm trái lời thề mà có bị thiên lôi đánh đâu. Người tốt không thọ, kẻ xấu
sống lâu, hiểu chưa đồ ngu ngốc.”

Vân Phỉ chưa từng bị ai mắng như vậy, nhưng may mà bây giờ lòng dạ

nàng rộng rãi đến nỗi có thể chống thuyền nên không thấy tức giận, chỉ thở
dài một tiếng: “Triệu công tử, bây giờ huynh không giống một thế tử gia
đọc đủ thi thư gì cả, nói chuyện thật là thô lỗ quá.”

Đôi mắt hoa đào của Triệu Sách trừng lên, dữ dằn nói: “Thì đã sao, lão

tử thích thế đấy. Cha cô làm ra vẻ nho nhã, giả vờ như chính nhân quân tử
lắm, thật ra lại chẳng phải thứ gì tốt.”

Lúc này Vân Phỉ nghe hắn mắng chửi cha mình thì lại cảm thấy khoái

trá không sao tả được. Hắn đã nói những lời mà nàng không thể nói ra,
khiến nàng thấy hả hê.

“Sau khi ta dẫn huynh vào thành thì huynh cứ ở trong khách điếm Như

Quy, ta sẽ phái người liên lạc với huynh, hoặc ta sẽ đích thân đến. Huynh
hãy dùng tên giả là Tần Thủ [1].”

[1] Trong tiếng Hán, Tần Thủ phát âm là qín shǒu, còn cầm thú là qín

shòu, nghe gần giống nhau

Mắt Triệu Sách quắc lên: “Cầm thú? Có đang chửi khéo ta đấy hả?”

Vân Phỉ mỉm cười: “Vậy được rồi, huynh tự lấy tên khác đi.”

“Tần Thế.”

“Được, nếu ta phái người đến thì sẽ mang tín vật theo. Huynh nhìn

cho kỹ đi.” Vân Phỉ tháo một chiếc nhẫn trên tay xuống, đưa cho Triệu
Sách.

Triệu Sách nhìn thật kỹ rồi trả lại cho nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.