THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 599

Tuy rằng giọng hắn không lớn lắm, nhưng Lâu Tứ An ở phòng bên

cạnh. Mặt Vân Phỉ nóng lên, vội vàng đứng dậy đi mở cửa, sợ hắn lại nói
thêm những lời gì đó khiến người ta hiểu lầm. Nhưng hắn nói cũng đúng,
lúc ấy nàng bị hắn bắt cóc, trên đường đi sớm chiều ở chung, cùng ngủ một
giường mà hắn cũng không làm gì, hôm nay hắn càng không nên có ý đồ gì
xấu.

Nghĩ đến đây, nàng cũng trấn tĩnh lại, mở cửa phòng ra.

Một cơn gió lạnh ùa vào, ngọn lửa đỏ trước mặt bị gió thổi bùng lên.

Vân Phỉ không ngờ trên tay Triệu Sách lại là một chậu than. Nàng vừa bất
ngờ vừa vui mừng, mỉm cười nói cảm ơn với hắn.

Triệu Sách hừ lạnh một tiếng: “Cô mà chết cóng thì ta cũng không thể

vào thành.” Rõ ràng là có ý tốt, thế mà hắn lại cố ý làm ra vẻ dữ dằn, không
để cho người ta nhận ra sự quan tâm trong đó.

Vân Phỉ đóng cửa lại, Triệu Sách đặt chậu than xuống, căn phòng

bỗng trở nên ấm áp hơn nhiều.

Triệu Sách đưa chậu than xong vẫn chưa chịu đi, tự kéo cái ghế ra rồi

ngồi xuống, giơ hai tay hơ trên chậu than. Hắn cụp mắt xuống, hàng mi vừa
dài vừa rậm, những ngón tay thon dài vẫn sạch sẽ và trắng trẻo, giống như
một đôi tay chưa từng nhiễm bụi trần. Nghĩ đến xuất thân của hắn, nhớ tới
hoàn cảnh của hắn, Vân Phỉ đột nhiên có cảm giác cùng chung cảnh ngộ.

Nàng và hắn giống nhau, trời đất bao la nhưng lại không chốn dung

thân, biển người mênh mông nhưng không có người để dựa vào.

Nàng nhẹ giọng gọi hắn: “Triệu Sách.”

Triệu Sách ngẩng đầu lên, hung dữ trợn nàng một cái: “Dám cả gan

gọi thẳng tên của lão tử sao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.