THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 614

Nàng ngửa đầu lên, chỉ vào vết sẹo mờ trên cổ mình. “Phụ hoàng,

người nhìn xem, đây là do Triệu Sách gây ra đó. Lúc ấy đại ca không chỉ
không có ý cứu con mà còn khích tướng để Triệu Sách giết con.”

Vết thương trên cổ Vân Phỉ tuy đã sớm lành nhưng vì làn da nàng quá

trắng nên vết sẹo hồng ấy rất rõ ràng.

Lúc này Vân Định Quyền mới tin là Vân Thừa Cương không hề nói

thật với mình. Nhưng vì nhiều năm qua, đứa con này không thể bước ra
ngoài ánh sáng nên trong lòng hắn rất áy náy, cho nên dù có tức giận thì
cũng không nhẫn tâm trách phạt, huống chi Vân Phỉ vẫn sống sờ sờ ra đó.
Vì thế, hắn bối rối nói: “Tuy là nó cố ý như thế nhưng con xem, cuối cùng
nó vẫn vì con mà thả Triệu Sách đấy thôi.”

“Phụ hoàng lầm rồi, hắn không hề vì con mà thả Triệu Sách, mà là vì

quận chúa.”

Vân Định Quyền giật mình: “Quận chúa?”

Vân Phỉ gật đầu: “Đúng vậy, quận chúa đặt kiếm lên cổ, đại ca lập tức

thả Triệu Sách đi. Có lẽ ở trong lòng đại ca, quận chúa còn quan trọng hơn
cả con.”

Câu nói có vẻ vô tình này nhưng lại làm Vân Định Quyền cảm thấy

không được thoải mái lắm, hắn trầm giọng nói:”Lát nữa ta sẽ bắt nó nhận
lỗi với con.”

Suýt nữa hại chết nàng và A Tông mà chỉ nhận lỗi thôi sao? Xem ra ở

trong mắt cha, tính mạng của nàng và A Tông còn mỏng manh hơn sợi chỉ.

Vân Phỉ sớm đã hoàn toàn hết hy vọng vào cha mình, nàng cũng

không hy vọng hắn lấy lại công bằng cho mình. Nàng nói cho Vân Định
Quyền biết sự thật này chỉ là vì muốn hắn biết rằng đứa con trai trưởng mà
hắn luôn tin tưởng kia đã lừa gạt sau lưng hắn như thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.