THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 616

Tiền Trung dẫn hai thái giám và hai cung nữ, cung kính dẫn Vân Phỉ

đến Thục Hòa cung. Vân Phỉ nghĩ đến người mẹ đã lâu không gặp thì hết
sức kích động, vội vàng lướt thật nhanh qua những cung điện san sát,
không hơi sức đâu mà nhìn phong cảnh trên đường đi.

Đến Thục Hòa cung, không đợi thông báo, Vân Phỉ đã vội vội vàng

vàng bước lên thềm đá, kích động gọi: “Mẹ, A Tông.”

Tô Thanh Mai đã nhận được tin tức, lúc này đang hết sức sốt ruột.

Nghe được giọng nói mình luôn ngóng trông thì người mềm nhũn ra, gần
như là không có sức đứng dậy.

“Tỷ tỷ!” A Tông không đợi được, chạy vội ra ngoài, vọt tới trước mặt

Vân Phỉ, lập tức ôm hông nàng, suýt nữa thì làm nàng ngã nhào ra đất.

“A Tông!”

Vân Phỉ mừng đến muốn khóc. nàng nâng khuôn mặt trắng trẻo hồng

hào, bầu bĩnh đáng yêu của đệ đệ lên, vui sướng đến mức không biết phải
nói gì. Xem ra thân thể của A Tông đã khôi phục.

Lúc ấy, Tô Thanh Mai được một đám cung nữ thái giám dìu ra ngoài.

Nàng gầy gò không sức sống, xanh xao yếu đuối, quần áo son phấn cũng
không che được vẻ tang thương mất mát của nàng, bị ánh mặt trời ngày
đông chiếu không sót gì.

Vân Phỉ rưng rưng nước mắt nhìn người mẹ gầy gò tiều tụy của mình,

lòng chua xót đến không nói nên lời.

Nàng nhớ đến ngày xuân ngẩng đầu nghe chim hót ấy, mẹ mặc bộ váy

màu tím, khoác áo choàng trắng có in hình trăm con bướm giữa rừng hoa,
sóng mắt long lanh, nụ cười rạng rỡ làm sao. Lục tung cả tủ quần áo với
tâm trạng vui sướng, trang điểm chờ người tới. Đáng tiếc, cha lại đâm cho
mẹ một nhát vào tim.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.