THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 617

Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi mà mẹ đã già nua đi cả chục tuổi,

người mẹ ngây thơ, rạng rỡ như thiếu nữ kia đã không còn nữa, giống như
là một bức họa cuộn tròn bị bụi trần bao phủ, mãi mãi nằm lặng giữa thời
gian.

Nước mắt cứ lặng lẽ chảy dài, nàng bước nhanh tới trước, ôm chặt lấy

mẹ.

Tô Thanh Mai ôm con gái, lệ tuôn đầy mặt, không nói nên lời. “A

Phỉ!”

Hai người như trải qua sinh ly tử biệt, trong lòng ai cũng tràn ngập

chua xót và đau đớn.

Tiền Trung cười hùa theo. “Thục phi nương nương và công chúa gặp

lại thì nên vui mừng mới phải.”

Bốn chữ ‘Thục phi nương nương’ rơi vào tai Vân Phỉ khiến lòng nàng

đau nhói. Nhờ có gia sản của ông ngoại làm bàn đạp, lần lượt đi đến ngày
hôm nay, vậy mà Vân Định Quyền chỉ phong cho người vợ nguyên phối
này một cái danh ‘thục phi.’

toàn bộ sự phẫn nộ trong lòng lập tức trào lên, thậm chí lấn át cả niềm

vui mẹ con đoàn tụ. Nàng buông mẹ ra, quay đầu hỏi Tiền Trung: “Tiền
công công, hiện nay ai quản lý hậu cung?”

Tiền Trung nói: “Là Đức phi nương nương.”

Vân Phỉ nhíu mày: “Là Minh Châu quận chúa sao?”

“Không phải, là Anh nương nương, mẫu thân của Đoan vương.”

“Đoan vương là ai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.