THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 618

Tiền Trung không dám gọi thẳng tên của Vân Thừa Cương, nên nói:

“Là con trai trưởng của bệ hạ.”

Vân Phỉ bỗng nhiên hiểu ra, thì ra là mẹ của Vân Thừa Cương. cha lừa

gạt mẹ nàng cả một đời, lợi dụng cả một đời, cuối cùng đâm một dao vào
tim bà. Khi ông ta đạt được mọi thứ thì lại để mẹ con Vân Thừa Cương
hưởng thụ tất cả.

Mẹ nàng chỉ mơ một giấc mộng đẹp, tỉnh lại thì chỉ còn lại nỗi thê

lương vì làm bàn đạp cho người khác.

Vân Phỉ tức giận đến nỗi cả người run lên, nỗi căm phẫn trong lòng

không sao tả xiết. Cha lấy làm áy náy với mẹ con Vân Thừa Cương, lẽ nào
không hề có chút áy náy với mẹ nàng sao?

Tô Thanh Mai biết tính khí của con gái mình, lúc này bà phát hiện con

gái mình đang khẽ run lên nên nắm tay nàng nói: “A Phỉ, chúng ta vào
trong hẵng nói.”

Tiền Trung dẫn người cáo lui.

Hai cung nữ đứng phía sau Tô Thanh Mai bước tới quỳ xuống, đồng

thanh nói: “Xin thỉnh an công chúa.”

Vân Phỉ vốn đang bừng bừng lửa giận, lúc này thấy hai cung nữ trước

mặt là Phục Linh và Bạch Thược thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nàng vội
vàng kéo họ dậy, hỏi Phục Linh: “Sao em lại ở đây?”

“Ngày ấy em bị trúng độc, sau đó đại tướng quân chạy đến, mang em

và những người kia về phủ, sau đó ngài ấy phái người đưa em về Kinh
Châu, lần này em theo nương nương đến kinh thành.”

Vân Phỉ vừa nghe đến ba chữ đại tướng quân thì lập tức cố xua y ra

khỏi đầu, không nghĩ đến y nữa, mọi chuyện đều đã là quá khứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.