THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 637

khóe mắt cũng ửng đỏ, khi cúi đầu, hai giọt nước mắt chảy dài trên gương
mặt xinh đẹp.

Một chiếc khăn tay làm bắng gấm Vân Nam được đưa đến trước mặt

nàng ta.

Triệu Hiểu Phù ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt trong veo của Vân

Phỉ, trên môi nàng còn nở một nụ cười dịu dàng và thân thiện.

Sự thân thiện này làm Triệu Hiểu Phù không sao hiểu được nên lấy

làm lạ hỏi: “Tại sao cô lại chịu giúp huynh ấy chuyển thư cho ta? Cô không
hận ta sao? Không hận ca ca sao?”

Huynh muội bọn họ từng tính kế đối phó Vân Phỉ, hại nàng suýt nữa

mất mạng, chết dưới kiếm của Triệu Sách nên Triệu Hiểu Phù khó mà tin
được Vân Phỉ lại chịu truyền tin giúp Triệu Sách, chịu giúp hắn vào thành,
thậm chí còn muốn giúp nàng ta thoát khỏi Vân Định Quyền. Tại sao vậy?

Vân Phỉ nhìn cảnh mùa đông tiêu đìu ngoài cửa sổ, mắt lóe lên vẻ đau

thương, chậm rãi nói: “Quận chúa, ta không hận cô, cũng không hận thế tử,
bởi vì báo thù là chuyện hết sức bình thường. Chẳng hạn như ta, bây giờ
trong lòng ta cũng tràn ngập thù hận, rất muốn báo thù rửa hận.”

“Kẻ thù của cô là ai?” người đầu tiên mà Triệu Hiểu Phù nghĩ tới

chính là Vân Thừa Cương, sau đó là Anh Hồng Tụ.

Vân Phỉ nhìn nàng ta, cười nhạt. “Kẻ thù của ta chính là Úy Trác. Lúc

trước ta không chịu gả cho Úy Đông Đình, chạy khỏi kinh thành, trốn tại
Lục gia, hắn ép ta phải thành thân với Úy Đông Đình, sau đó lại muốn đẩy
ta vào chỗ chết.”

Triệu Hiểu Phù nghe tới đây thì hiểu ra, không nghi ngờ gì lời của Vân

Phỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.