THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 661

Lâm Thanh Hà nghe thế thì lập tức biến sắc, nhưng lại không biết nói

gì để phản đối, quýnh quáng đến nỗi vò chiếc khăn trong tay, đưa mắt cầu
cứu Vân Phỉ.

“Mẫu hậu đừng sợ, bà đỡ và bà vú đều đã tìm sẵn hết rồi, thái y cũng

đang đợi lệnh bất cứ lúc nào. Lúc đó con sẽ qua đây ở bên cạnh mẫu hậu.”

Lâm Thanh Hà nghe được câu này thì mới thầm yên lòng được một

chút.

Vân Phỉ mỉm cười với nàng ta. Đột nhiên, trong dạ dày cuộn lên một

vị chua, trào đến cổ họng. Nàng vội vàng ho khan mấy tiếng để che giấu.

Vân Định Quyền hỏi: “Con sao thế?”

“Mấy ngày trước con đến Ân Minh Tự bị cảm gió, thỉnh thoảng bị

ho.”

Vân Định Quyền nói: “Con còn bị bệnh mà không sợ qua đây lây bệnh

cho mẫu hậu con sao. Mau về nghỉ ngơi đi, bảo thái y tới khám xem sao.”

Vân Phỉ liền đứng dậy cáo lui.

Ra khỏi Hiền Minh Cung, Vân Phỉ chậm rãi đi dọc theo hành lang có

lan can bằng gỗ có khắc hoa văn, tính nhẩm trong bụng. Nàng đã vào cung
được nửa tháng mà kinh nguyệt vẫn chưa tới, nàng gần như có thể khẳng
định mình đã có thai.

Vừa nghĩ đến chuyện mình bôn ba suốt dọc đường, gian nan vất vả

chạy từ Tấn Châu đến đây, nàng vịn lấy lan can của hành lang, lòng buồn
bã gần như muốn rơi lệ. Vân Phỉ không ngờ mình lại mang thai đứa con
đầu tiên trong tình cảnh thế này. Tuy sớm đã cắt đứt quan hệ với Úy Đông
Đình nhưng dù sao nó vẫn là cốt nhục của nàng. Bản năng của người mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.