THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 702

“A Phỉ, con lui ra đi.”

“Dạ, phụ hoàng bảo trọng thân thể.”

Vân Phỉ ra khỏi ngự thư phòng, lòng hết sức tiếc nuối vì không thể tận

mắt chứng kiến cảnh cha con Vân Định Quyền và Vân Thừa Cương trở mặt
thành thù, chém giết lẫn nhau.

Nàng chờ đợi bao lâu nay chính là vì một ngày này. Rời khỏi ngự thư

phòng, nàng không lập tức trở lại Thục Hòa cung, mà đứng trên hành lang
cách Đức Dương điện không xa, lẳng lặng chờ đợi.

Một lát sau, Vân Thừa Cương và Đức phi cùng đến, đi vào Đức

Dương điện. Vân Phỉ nhìn theo hai người bước vào ngự thư phòng.

Một lát sau, ngự thư phòng truyền ra tiếng thét chói tai thê lương của

phụ nữ.

Vân Phỉ quay đầu nói với Phục Linh: “Em an bài một người ở lại này

thám thính tin tức, có động tĩnh gì, tức khắc báo lại.”

Trên đường về Thục Hòa cung, tuyết rơi càng dày. Trên hành lang

chín khúc rơi đầy bông tuyết, tạo thành một đường tuyết dài trên đường ven
hành lang.

Vân Phỉ co ro hai tay, bước lên con đường tuyết ấy. Những bông tuyết

bay lả tả trên mũ nàng, ngẫu nhiên có vài bông đọng lại trên hàng mi nàng,
ẩm ướt lành lạnh, khóe mắt cay cay được cảm giác mát lạnh này vỗ về an
ủi. Nàng mỉm cười, vươn lòng bàn tay tiếp được một bông tuyết, lẩm bẩm
nói: “Mẹ, người xem, ông trời có mắt, thiện ác có báo. Chúng ta rốt cục đã
báo được thù.”

Phục Linh thấp giọng nói: “Công chúa, trời rất lạnh, người nên mau

hồi cung đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.