THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 717

“A Phỉ, là do ta không tốt. Khi ta biết nàng có thai, nàng không biết ta

lo sợ tới nhường nào đâu.” Úy Đông Đình từ sau ôm lấy nàng.

Người Vân Phỉ cùng đờ, lập tức muốn giãy khỏi tay y. Gỡ không ra thì

ra sức ngắt véo, cào cấu, không chút kiêng dè, dùng toàn bộ sức lực.

Úy Đông Đình chỉ ôm chặt lấy nàng, mặc cho nàng vừa ngắt vừa

đánh, y vẫn không nhúc nhích.

“Ta biết nàng đã chịu nhiều đau khổ, chịu nhiều uất ức. Nàng muốn

đánh ta cho hả giận thì cứ mặc sức mà đánh, nhưng đừng làm đau chính
mình.”

Y nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nàng: “Ta có lỗi với nàng, cũng có lỗi

với con chúng ta. Ta xin thề từ nay về sau sẽ không có chuyện như thế này
nữa.”

Vân Phỉ lạnh lùng nói: “Đa tạ, nhưng ta có thể bảo vệ mình, cũng có

thể bảo vệ đứa trẻ, không cần tới chàng.”

Úy Đông Đình nghe câu này thì lòng quặn lại. Tiểu nương tử yêu kiều

xinh đẹp, hay ôm cổ y nói sẽ yêu phu quân hơn yêu ngân lượng vạn lần kia
đã trở thành tiểu cô nương mình đầy gai góc như lần gặp đầu tiên. Y trăm
đắng nghìn cay mới có được tấm chân tình của nàng, bây giờ chỉ có thể làm
lại từ đầu.

“Đông Đình, Tô tướng quân đến giục kìa!” Ngoài cửa vang lên giọng

của Úy Lâm Lang, Úy Đông Đình buông Vân Phỉ ra, nhẹ nhàng nói: “Đệ
qua ngay đây.”

Úy Lâm Lang vén rèm bước vào, mỉm cười nói: “Đệ cứ yên tâm đi đi,

có ta và Vân phu nhân chăm sóc cho vợ con của đệ. Thời gian không còn
sớm, nên xuất phát rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.