THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 716

Úy Lâm Lang cười phì. “Đệ cứ yên tâm đi, chỉ có tỷ phu của đệ bị tỷ

tỷ ăn hiếp thôi.”

Tô Thanh Mai nghe được câu này thi lòng rất vui, lập tức nắm lấy

cánh tay A Tông kéo ra ngoài.

Trong phòng trở nên yên ắng, Vân Phỉ biết Uy Lâm Lang cố ý để bọn

ở riêng với nhau, để úy Đông Đình có thễ dỗ dành mình.

Nhưng nàng không muốn nghe y giải thích chút nào cả. Những chuyện

ở Tấn Châu cứ hiện lên trong đầu nàng, hình ảnh chạy trốn trong đêm nơi
hoang dã ấy cứ lượn lờ trước mắt nàng, nàng cảm thấy ngực rất khó chịu,
giống như có thứ gì chặn tại đó vậy.

Nàng đưa lưng về phía y, đứng trước cửa sổ, nhìn những lớp tuyết lấp

lánh bên ngoài.

Úy Đông Đình chậm rãi bước tới. Tiếng bước chân quen thuộc, hơi

thở quen thuộc, giống như là một tấm lưới phủ vây lấy nàng. Nàng đã từng
cam tâm tình nguyện sa vào tấm lưới ấy, nàng đã từng cho rằng y có thể
bảo vệ được mình, cho nàng cả đời bình an, không sầu không lo.

Sau đó nàng phát hiện mình đã lầm.

Đàn ông hoàn toàn không thể trông cậy được, so với ngân phiếu thì

còn kém rất xa.

Thấy được y, nàng không có cảm giác vui mừng khi gặp lại, cũng

không có cảm giác an toàn khi tìm thấy nơi dừng chân, nàng tê dại đến
không còn cảm giác gì nữa cả, giống như y đã biến thành một người xa lạ
vậy. Trong lòng nàng tràn ngập cảm giác bất an, tràn ngập nỗi sợ hãi đối
với tình yêu. Trên đời này có trọn đòi trọn kiếp, sống chết có nhau thật sao?
Tại sao nàng không nhìn thấy điều ấy ở Lâm Thanh Hà, Anh Hồng Tụ, Úy
Lâm Lang, Triệu Hiểu Phù, và cả mẹ mình nữa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.