THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 74

khi con xuất giá, mẹ thật sự không biết lấy gì ra nữa.”

Vân Phỉ đưa tay lau nước mắt cho mẹ. Nước mắt Tô Thanh Mai không

ngừng rơi xuống như mưa, lau thế nào cũng không hết. Khi xưa yêu hắn
bao nhiêu thì bây giờ rơi nước mắt bấy nhiêu. Giai thoại về tài tử giai nhân
trong ca kịch, khi vận vào hiện thực, chỉ còn là có mới nới cũ, bạc tình bạc
nghĩa.

Vân Phỉ thầm nhủ với chính mình, sau này không được để tình yêu

làm mờ mắt, phải trông chừng ngân lượng cho thật chặt, nếu không rơi vào
tình cảnh của mẹ thì chỉ có nước khóc mà thôi.

“Mẹ, mẹ cứ biết chuyện này thế đã. Nếu cha không nhắc đến thì mẹ

đừng nói gì hết.”

Tô Thanh Mai nghẹn ngào ừ một tiếng.

Vân Phỉ làm bộ như rất vui vẻ, cười hi hi rồi lắc lắc cánh tay Tô Thanh

Mai. “Mẹ đừng đau lòng nữa, có tiền rồi thì đi khắp thiên hạ cũng không
sợ.”

Mặc dù nàng biết có tiền chưa chắc đã vui vẻ, nhưng vì tiền tài mà cha

mới ở bên cạnh mẹ, vậy chỉ cần mẹ tiếp tục có tiền thì tạm thời sẽ không có
việc gì. Sau đó, thứ phải giải quyết chính là tên Úy Đông Đình khó chơi
kia.

Mong chờ mỏi mòn mới tới khi trời tối, Vân Phỉ thay nam trang, mang

theo bình rượu hoa lê, dẫn Tống Kinh Vũ cùng đi, lặng lẽ ra khỏi phủ châu
mục.

Trời tối đen như mực, thành Kinh Châu chìm trong một màn tĩnh

mịch, nhà nhà đều đóng cửa im lìm, ánh sáng bị những bức tường che chắn
lại, chỉ có những quán trọ trên đường Lâm Phúc mới có đèn đuốc sáng
trưng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.