THẦY LANG - Trang 100

ông bày những cuộn băng trên chiếc ghế đẩu, nhìn ông lấy đâu đó ra những
đoạn dây thừng...

Va-sin nghĩ bụng chắc hẳn một tên đao phủ đang chuẩn bị tra tấn

người ta cũng giống như lúc này. Vì vậy cậu ngạc nhiên khi đột nhiên nghe
trên đầu mình một giọng nói ấm áp và chân thành, khác hẳn giọng ngày
thường của ông An-tô-ni.

Ông An-tô-ni cúi xuống phía cậu và thân mật:

- Nào, anh bạn can đảm lên, theo kiểu đàn ông nhé! Phải chịu đựng

một chút, nếu anh muốn lại được trở thành một thanh niên can trường,
tráng kiện. Tất cả sẽ rất tốt đẹp. Nào, hãy tựa vào người tôi.

Ông bế cậu đặt lên bàn.

- Cháu thấy không? Ông bảo, chú biết cháu rất dũng cảm, cháu sẽ

nghiến chặt răng, không kêu một lời nào. Nhưng vô tình cháu cũng có thể
rùng mình, vì vậy chú phải buộc cháu lại, bởi lẽ những cái rùng mình ấy sẽ
làm hỏng việc của chú, được không?

- Trói đi! - Va-sin thì thào.

- Đừng nhìn vào đây nhé! Cháu cứ nhìn lên trần nhà hoặc nhìn qua

cửa sổ, ngắm những đám mây trên trời kia kìa.

Chính giọng nói bình thản ấy khiến thần kinh Va-sin dịu lại. Cậu cảm

thấy những sợi dây thừng trói chặt người cậu, rằng giờ đây cậu bị gắn chặt
vào bàn, không thể nhúc nhích một chút nào nữa. Cậu liếc sang một bên,
thấy ông An-tô-ni đang xắn tay áo và rửa tay rất lâu trong nước đang bốc
hơi.

Sau đó có tiếng dụng cụ kêu loảng xoảng, một giây nữa và cậu cảm

thấy ở chân phải dường như bị một sợi dây nóng bỏng chạm vào hai lần, rồi
hai lần nữa!... Nỗi đau tăng lên mỗi lúc một dữ dội hơn. Va-sin lấy hết sức
nghiến chặt răng, nước mắt cậu ứa ra. Cậu ngỡ như hàng giờ ròng rã trôi
qua, mà cái đau vẫn tăng lên mãi. Cuối cùng, qua hai hàm răng đang nghiến
chặt vẫn lọt ra một tiếng hú dài bị nén lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.