THẦY LANG - Trang 99

Va-sin không tài nào ngủ được. Cậu cứ hỏi mãi ông An-tô-ni về các

chi tiết.

- Cậu ngủ đi, rốt cuộc An-tô-ni phải mắng cậu. Sao? Thế ra cậu sợ đau

như một mụ đàn bà phải không?

- Tôi không sợ đau. Làm gì có chuyện đó. Rồi ông xem. Tôi sẽ không

rên một tiếng. Chính tôi muốn xin ông đừng ngại tôi đau. Tôi chịu được.
Cốt sao cho tốt thôi.

- Sẽ tốt.

Tảng sáng, cối xay vẫn hoạt động bình thường. Chỉ có một điều khác

thường là hai người đàn bà trẻ phải làm giúp, thay cho ông An-tô-ni.

- Sao thế? Ông Prô-cốp... - Đám nông dân đùa cợt: - " Ông bắt đàn bà

đẩy cối xay đấy hả?"

Nhưng Prô-cốp không đáp lại câu đùa. Ông không còn tâm trí nào mà

đùa cợt nữa. Ông làm việc của ông nhưng vẫn thầm cầu nguyện trong lòng.

Trong khi đó mặt trời đã ló ra khỏi làn sương mù treo trên chân trời và

soi chiếu thế gian bằng ánh sáng ấp áp. Trong nhà ngang đã hoàn toàn sáng
sủa.

An-tô-ni đã dọn dẹp từ nãy đến giờ, mệng lẩm bẩm điều gì đó. Va-sin

đưa mắt nhìn theo ông và không hề nói một lời. Cậu ngỡ như người khổng
lồ rậm râu này là một người đáng sợ, đầy bí ẩn và nguy hiểm. Trong cách
cư xử của ông, trong sự vội vã, trong những phút trầm ngâm bất thần và
ngắn ngủi, trong nụ cười nửa miệng và cách nhíu mày, có gì đấy gây nên
một nỗi sợ sệt đầy mê tín. Va-sin hiểu rằng giờ nà sẽ không có ai vào đây,
cậu đành phó thác số mệnh vào tay ông ta. Cậu cũng hiểu rằng không một
lời khẩn cầu nào giúp dược cậu, rằng ông An-tô-ni sẽ không chịu từ bỏ kế
hoạch một ly nào hết. Câu có thể kêu cứu nhưng không sao thốt lên nổi.
Cậu chỉ nhìn chằm chằm như thôi miên vào những động tác mà cậu không
hiểu chút gì của ông An-tô-ni, nhìn ông bỏ các loại dụng cụ khác nhau vào
nước đun sôi, nhìn ông lấy một tấm vải trải giường quấn quanh mình, nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.